GIÓ GIANG NAM THỔI ĐẾN TÂY VỰC - Chương 07

Cập nhật lúc: 2024-07-07 15:51:22
Lượt xem: 4,262

Trên đường tiến về phương Bắc tìm Chu Chỉ, nơi nơi đều gặp cảnh đói kém, dân chúng lưu vong khắp nơi.

 

Thế mà kinh thành lại xa hoa phồn thịnh, như một thế giới khác.

 

Chúng ta nghỉ chân ở dịch trạm ngoài thành, chờ sứ thần đến đón.

 

Sứ thần chưa tới, đã có một vị khách không mời mà đến.

 

Chu Chỉ.

 

Hắn ta nói muốn gặp ta.

 

Sắc mặt Nhai Tây lập tức sa sầm.

 

Hắn vẫn chưa quên, hôm đó trên trận tiền, Chu Chỉ đã hứa với ta.

 

Sau khi ngừng chiến, sẽ đến đón ta đi.

 

Bây giờ, dường như là lúc thực hiện lời hứa rồi.

 

Nhai Tây quay sang nhìn ta: "Có đi gặp hắn hay không, nàng tự quyết định đi."

 

Ta nói: "Vậy cứ gặp một lần đi."

 

Ánh mắt Nhai Tây bỗng tối sầm lại.

 

Hắn không nói thêm gì nữa.

 

Khi đứng dậy, ta lỡ tay làm rơi chiếc cốc xương trên bàn khiến nó vỡ tan tành.

 

Gặp lại sau một tháng, Chu Chỉ trông tiều tụy đi nhiều.

 

"A Oản."

 

Hắn ta định bước tới, nhưng rồi lại dừng lại, nhìn ta từ trên xuống dưới.

 

"Nàng... vẫn ổn chứ?"

 

"Cũng tạm."

 

"Nàng đang cố tỏ ra mạnh mẽ sao? Ta biết nàng giận ta, nhưng nàng xem, ta chưa từng từ bỏ nàng."

 

Chu Chỉ ra vẻ cảm động chính mình.

 

Ta nói: "Thật ra, ở bên cạnh Nhai Tây, ta thấy còn thoải mái hơn bên cạnh ngươi."

 

"Là hắn dạy nàng nói vậy phải không?"

 

Chu Chỉ đau lòng đến đỏ cả vành mắt.

 

"A Oản, nàng đã chịu khổ rồi, bây giờ theo ta đi, sau này đổi tên đổi họ, chúng ta thành thân."

 

"Vì sao phải đổi tên đổi họ?" Ta hỏi.

 

"Vì..."

 

"Vì Tô A Oản đã không còn trong sạch, không xứng với Chu Tiểu tướng quân nữa, phải không?"

 

Chu Chỉ sững người: "Oản Oản, ta tuyệt đối không có ý đó! Chuyện này xảy ra, không tốt cho danh tiết nữ nhi, đổi tên là vì suy nghĩ cho nàng, có thể tránh được nhiều phiền phức..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://www.monkeyd.vn/gio-giang-nam-thoi-den-tay-vuc/chuong-07.html.]

 

"Chát!"

 

Ta tát vào mặt hắn ta một cái thật mạnh.

 

"Đừng giả tạo nữa! Ngươi chỉ sợ ta làm ô uế thanh danh của ngươi, mang đến phiền phức cho ngươi thôi!"

 

Chu Chỉ choáng váng.

 

13.

 

Dù hắn ta có giải thích thế nào, ta cũng không muốn nghe nữa.

 

Trên đường quay về doanh trại, ta thấy Nhai Tây đang đứng từ xa nhìn chúng ta.

 

... Trông hắn chẳng khác nào một con sói đang rình mồi.

 

Thấy ta quay lại, nét mặt u ám của Nhai Tây mới dịu đi đôi chút.

 

"Trở về rồi?"

 

"Ừm."

 

Nhai Tây không hỏi Chu Chỉ đã nói gì với ta.

 

Hắn chỉ nói: "Lại đây, gió thổi rối cả tóc nàng rồi."

 

Ta ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh hắn.

 

Ta cũng không hỏi gì cả - giả vờ như không thấy cây cung sau lưng hắn.

 

Nếu vừa rồi ta đi theo Chu Chỉ, có phải hắn sẽ lấy cây cung đó, tự tay b.ắ.n ta không?

 

Nhai Tây lại giúp ta vấn tóc, bằng chính đôi tay đã từng g.i.ế.c người của hắn.

 

Mấy ngày nay, hắn thường chải tóc, vẽ mày cho ta, cứ như một đôi phu thê bình dị.

 

Khiến ta suýt nữa quên mất, hắn vốn dĩ là ai.

 

Sao có thể vì sói hoang vẫy đuôi với ta, mà tin rằng nó sẽ không bao giờ cắn đứt cổ ta chứ?

 

Khi hắn chải tóc cho ta, bàn tay thô ráp của Nhai Tây lướt qua cổ ta.

 

Khiến ta rùng mình.

 

"Chu Chỉ không phải là một nam tử có trách nhiệm."

 

Hắn nói.

 

"Gọi ta là Nhai Tây, ta sẽ g.i.ế.c hắn cho nàng."

 

Ta cố gắng mỉm cười nhưng vì quá sợ hãi nên biểu cảm của ta trở nên khó coi.

 

"Ta sẽ không đi theo hắn và ta cũng không cần hắn phải chết."

 

"Nàng không nỡ sao?"

 

"Không phải..."

 

Nhai Tây rõ ràng không tin, hắn đột nhiên dùng sức ấn vào sau gáy ta, hôn ta một cách thô bạo.

Bình luận

7 bình luận

Loading...