Giấy ngắn tình dài - Phần 5

Cập nhật lúc: 2024-07-05 00:39:44
Lượt xem: 267

15

Xe đến bên ngoài khách sạn.

Lúc xuống xe, tôi lại gọi Triệu Tu Tề lại.

“Một mình tôi qua đó là được.”

Tôi không muốn Triệu Tu Tề bị cuốn vào thị phi. Cho dù hiện tại anh không giống ngày xưa, nhưng cũng không cần thiết kết thù với Chu Vân Sanh và đám bạn của hắn.

Dù sao, anh cũng chỉ có một mình, sau lưng Chu Vân Sanh lại có mạng lưới quan hệ rắc rối của nhà họ Chu.

Triệu Tu Tề ngước mắt nhìn tôi: “Đàm Tiếu, anh không thể gặp ai sao?”

“Tôi không có ý này, Triệu Tu Tề, chuyện này không liên quan đến anh, tôi chỉ không muốn anh dính vào.”

“Bây giờ không muốn, có phải cũng đã muộn rồi không?”

“Tóm lại, lần này anh nghe tôi, được không?”

Tôi và anh sẽ không có quan hệ quá sâu sắc. Chờ trả nợ xong, hai bên đều sẽ trở lại thế giới của mình, không còn liên quan gì nữa.

“Có việc thì gọi cho anh.” Triệu Tu Tề không kiên trì nữa.

Tôi vội vã xuống xe.

Nhưng cũng không biết, lúc tôi đóng cửa xe lại, sắc mặt người đàn ông trong xe liền trầm xuống, một lát sau, anh cũng chỉ cười tự giễu rất nhẹ.

16

Khi tôi đến, mẹ tôi vẫn còn khóc.

Nhìn thấy tôi, bà lập tức tránh khỏi người bên cạnh: “Tiếu Tiếu, mẹ chỉ muốn lấy lại đồng hồ của ba con, mẹ không có gây chuyện.”

Tôi nhẹ nhàng ôm lấy bà: “Con biết, bây giờ mẹ ngoan nhất.”

“Vân Sanh không cho mẹ nên mẹ mới khóc.

Mẹ tôi nắm lấy tay tôi, đặc biệt tủi thân: “Đó rõ ràng là đồ của chúng ta, tại sao cậu ta không đưa cho mẹ?”

“Được rồi, mẹ ngồi xuống một lát, để con đi nói với hắn.”

“Ồ, mẹ sẽ ngoan.”

Tôi trấn an tốt cảm xúc của mẹ, mới nhìn về phía Chu Vân Sanh.

Hắn nhíu mày, tỏ vẻ lo lắng.

Thực ra, tôi có thể hiểu được, người mà hắn hằng mong đợi cuối cùng cũng có thể kết hôn nhưng lễ đính hôn lại bị phá hỏng.

“Anh Chu, tôi thay mẹ tôi xin lỗi anh. Nếu cần, tôi cũng có thể xin lỗi cô Tống.”

Giọng nói của tôi hết sức chân thành, thái độ cũng rất nghiêm túc. Dù sao, đó là lỗi của chúng tôi.

“Nói xin lỗi có ích lợi gì? Đàm Tiếu, hôn lễ của tôi bị mẹ cô phá hỏng rồi. Cô biết tôi đợi ngày này bao lâu rồi mà.”

Tầm mắt Chu Vân Sanh rơi trên mặt tôi, một giây cũng không dời đi. Dường như hắn không muốn bỏ qua bất kỳ một biểu tình nhỏ nào trên mặt tôi.

“Vậy anh nói đi, tôi phải bồi thường như thế nào?”

“Cô còn thứ gì có thể bồi thường cho tôi sao?”

Tôi không biết nói gì cho đúng, một hồi lâu, mới mở miệng: “Anh Chu, vậy anh tính giải quyết chuyện này như thế nào, anh nói ra, tôi sẽ cố nghĩ cách thực hiện.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/giay-ngan-tinh-dai/phan-5.html.]

Chu Vân Sanh từ trên cao nhìn xuống tôi, “Đàm Tiếu. Cô trăm phương ngàn kế phá hủy hôn lễ của tôi, bây giờ lại giả vờ giả vịt như vậy, có ý gì sao? Mấy năm nay cô dùng rất nhiều thủ đoạn, tôi đều nhịn. Bây giờ cô đã như vậy, còn có tư cách làm loạn sao?”

“Chu Vân Sanh, tôi đã nói nhiều lần rồi, chúng ta đã chia tay rồi. Tôi xin lỗi vì chuyện quá khứ, sau này tôi sẽ không xuất hiện trước mặt anh và cô Tống nữa.”

“Cô không xuất hiện nhưng xúi giục mẹ cô đến, không phải cũng vậy sao?”

“Tôi không xúi.”

“Cô cho rằng tôi sẽ tin lời cô sao?”

“Anh không tin tôi cũng không có cách nào khác. Tôi thật sự không muốn tốn nước bọt với anh nữa. Tôi đưa mẹ về trước, cái đồng hồ kia, chờ mẹ tôi nghĩ kỹ xử lý như thế nào, tôi sẽ nói cho anh biết.”

“Đàm Tiếu, cô có cần mặt mũi không. Hôn lễ đã bị mẹ con cô phá hủy, bây giờ tính rời đi sao? Trên đời này không có chuyện dễ dàng như vậy.”

Mấy người bạn của Chu Vân Sanh đều vây quanh. Trong lòng bọn họ đầy căm phẫn, giận không kềm được.

“Mấy người muốn thế nào?”

“Hay là cô quỳ xuống xin lỗi chị Tiểu Chi, hiện giờ chị Tiểu Chi khóc vô cùng thương tâm.”

“Bảo cô lấy tiền bồi thường tổn thất cô cũng không lấy ra được. Vân Sanh cũng không thiếu mấy đồng này.”

Tôi hít sâu một hơi, nhìn về phía Chu Vân Sanh: “Có thể không? Tôi xin lỗi rồi có thể lập tức trả lại đồng hồ cho tôi không?”

Sắc mặt Chu Vân Sanh khó coi, nhưng cũng không phản đối.

“Vậy được, tôi đi.”

Nói xong tôi liền nhìn về phía mấy người kia: “Phiền các anh dẫn tôi qua chỗ cô Tống.

“Chị Tiểu Chi tới đây, tới cho cô ta quỳ xin lỗi. Để cho tất cả mọi người đều nhìn thấy, chị mới có thể trút giận.

Tống Tiểu Chi khóc đến sưng cả mắt, được hai người bạn thân dìu đi tới.

Vừa nhìn thấy tôi, cảm xúc của cô ấy trong nháy mắt bất ổn, nước mắt lã chã rơi xuống.

Tôi liếc mắt nhìn mẹ mình đang ngoan ngoãn ngồi xa xa. Chỉ hy vọng, dáng vẻ chật vật nhất này không bị bà nhìn thấy.

“Có thể để mẹ tôi ra ngoài trước được không, tôi không muốn bà nhìn thấy.”

“Không thể...”

“Mời dì Tiết ra ngoài trước đi.” Chu Vân Sanh lại đồng ý.

“Cảm ơn.”

Tôi thật sự rất cảm ơn hắn.

“Cô Tống.”

Tôi nhìn về phía Tống Tiểu Chi: “Cô Tống, tôi xin lỗi cô.”

Tống Tiểu Chi lại dịu dàng yếu ớt mở miệng: “Đàm Tiếu, cô quỳ xuống trước mặt tôi, người khác sẽ nhìn tôi thế nào đây. Hay là, cô cúi đầu xin lỗi đi...”

“Vậy cũng quá dễ dàng cho cô ta.”

“Đúng vậy, dựa vào cái gì cô ta làm nhiều chuyện ác mà chị còn khoan hồng độ lượng như vậy?”

Tôi không muốn phí thời gian nữa. Tôi chỉ muốn kết thúc trò hề này sớm và đưa mẹ tôi rời khỏi đây.

“Cô Tống, tôi thay mẹ tôi xin lỗi cô.” Tôi hít sâu một hơi, chậm rãi khom lưng.

“Đàm Tiếu!” chẳng biết tại sao Chu Vân Sanh bỗng nhiên nổi giận tiến lên, kéo tôi lại.

 

Bình luận

2 bình luận

  • Hehe được nhòa

    Vân Nhi 4 ngày trước · Trả lời

    • thấy cũng dễ thương nhma phải ngược tra nam hơn nữa mới được huhu

      kitano 1 tuần trước · Trả lời

      Loading...