Giấy ngắn tình dài - Phần 3

Cập nhật lúc: 2024-07-05 00:32:24
Lượt xem: 416

10

Ngày Chu Vân Sanh và Tống Tiểu Chi đính hôn, thời tiết trong xanh.

Những người bạn của hắn đều cẩn thận đề phòng, đề phòng tôi sẽ nổi điên xông vào gây sự.

Chu Vân Sanh thay xong lễ phục đi ra, theo bản năng nhìn thoáng qua cửa khách sạn.

“Anh Vân Sanh, anh cứ yên tâm đi, chúng tôi đã sắp xếp xong xuôi, sẽ không để Đàm Tiếu quấy rối đâu.”

“Đúng vậy, mỗi lối vào đều bố trí ít nhất sáu bảo vệ, Đàm Tiếu không vào được.”

“Vậy là được.”

Hắn lại nhìn ra cửa: “Tôi đi xem Tiểu Chi, mọi người chú ý một chút.”

“Yên tâm đi, anh Vân Sanh.”

Chu Vân Sanh xoay người, lấy điện thoại từ trong túi ra. Tin nhắn điện thoại không ít, nhưng Đàm Tiếu một cái cũng không có. Lần này hình như cô đã học được rất nhiều điều, cũng thật sự kiên nhẫn hơn trước nhiều.

Hắn còn nhớ rõ, lúc trước Đàm Tiếu thề sẽ không quấy rầy hắn nữa. Nhưng nhiều nhất cũng chỉ một tuần, cô liền khóc nức nở trở lại.

Mà lúc này đây, đã tròn mười lăm ngày.

Lễ đính hôn sắp bắt đầu.

Chu Vân Sanh thu hồi tinh thần, nhìn về phía Tống Tiểu Chi đang đi xa. Lễ đính hôn lần này của bọn họ rất lớn, còn phát sóng.

Đàm Tiếu hiện tại cũng đang xem truyền hình đi.

Gần đến lúc trao đổi nhẫn, vẫn không có chuyện gì xảy ra.

Tinh thần Chu Vân Sanh bắt đầu không yên, liên tiếp nhìn về phía cửa vào.

Sáu bảo vệ nghiêm túc đề phòng nhìn chằm chằm bên ngoài.

Hình ảnh này đột nhiên thay đổi hơi buồn cười.

Hắn nhận lấy hộp nhẫn, lấy nhẫn ra trong ánh mắt thẹn thùng chờ mong của Tống Tiểu Chi.

Lúc sắp đeo cho cô ấy, Chu Vân Sanh lại không nhịn được nhìn về phía lối vào. Vẫn không thấy bóng dáng Đàm Tiếu.

Tống Tiểu Chi hơi tủi thân cúi đầu gọi một tiếng: “Vân Sanh...”

Hắn phục hồi tinh thần, nhìn về phía Tống Tiểu Chi.

Ngón tay cô ấy trắng như tuyết, làm móng cũng rất đẹp. Nhưng chẳng biết tại sao, hắn bỗng nhiên nhớ tới bàn tay Đàm Tiếu ngày đó. Cô rất yêu cái đẹp, tay của cô chưa bao giờ xấu như vậy.

Nhưng đây đều là cô tự làm tự chịu, ai bảo cô không biết xấu hổ dây dưa không ngớt.

Nhưng mà, nếu như cô thật sự hối cải, về sau an phận thủ thường, không quấy rầy hắn và Tiểu Chi nữa, hắn cũng nguyện ý cho cô rất nhiều tiền, để cô bớt khổ một chút...

Hắn đang nghĩ ngợi, ngoài cửa bỗng nhiên xôn xao.

“Moẹ kiếp, không phải là Đàm Tiếu thực sự đến cướp hôn chứ!”

“Cô ta dám, ông đây sẽ là người đầu tiên không tha cho cô ta!”

Mấy người bạn dưới sân khấu nhao nhao xoa tay.

Chính Chu Vân Sanh cũng không phát hiện mình lúc này lại nhếch khoé môi.

“Trình Duệ, Đông Lâm, hai người ra xem thử. Nếu như Đàm Tiếu tới, đuổi ra ngoài cho tôi. Nghe kỹ, không cần cho cô ta thể diện.”

11

Chu Vân Sanh nhìn mấy người bạn đi ra ngoài.

Bên ngoài càng lúc càng xôn xao, các vị quan khách đều ngồi không yên, nhao nhao nhìn ra ngoài.

Tống Tiểu Chi hơi bất an.

Cô ấy nhìn về phía Chu Vân Sanh, trên mặt hắn đã không còn tinh thần bất yên như lúc nãy. Thậm chí cảm xúc cơ thể trở lại bình thản.

Tống Tiểu Chi không nhịn được hiện lên một suy nghĩ kỳ quái. Chu Vân Sanh thật sự rất ghét Đàm Tiếu sao? Vì sao cô ấy cảm giác được, sâu trong nội tâm hắn giống như ngóng trông Đàm Tiếu đến quấy rối vậy?

“Vân Sanh, chúng ta có nên trao nhẫn trước không?” Tống Tiểu Chi nhẹ nhàng mở miệng nhắc nhở.

Chu Vân Sanh liếc nhìn cô ấy một cái, mặt mày vẫn dịu dàng như cũ, nhưng không gật đầu: “Đừng nóng vội, chờ bên ngoài xử lý xong rồi hãy nói.”

“Nhưng mà...”

“Anh không muốn hôn lễ của chúng ta có bất cứ chỗ nào không hoàn mỹ.”

Tống Tiểu Chi đành phải đồng ý.

“Vân Sanh.”

Một người bạn vội vàng quay lại, biểu cảm trên mặt lại hơi khác thường.

“Làm sao vậy? Có phải Đàm Tiếu làm loạn quá mức hay không...”

Người bạn đó lắc đầu: “Không phải Đàm Tiếu, cô ta không tới.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/giay-ngan-tinh-dai/phan-3.html.]

Ánh mắt Chu Vân Sanh chợt trầm xuống, ngón tay vốn thanh thản buông xuống đột nhiên siết chặt.

“Vậy người ồn ào bên ngoài là ai?”

“Là mẹ của Đàm Tiếu, dì Tiết.”

Chu Vân Sanh bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Hắn khinh thường cười cười: “Ai mà không biết bây giờ tinh thần dì Tiết không ổn. Tôi thấy Đàm Tiếu thật sự điên rồi, lại đẩy mẹ ruột mình ra đầu sóng. Nhưng mà đúng là chuyện như vậy, cô ta có thể làm được.”

“Vân Sanh, hay là anh ra ngoài xem một chút đi.” Người bạn khẽ thở dài một tiếng, cảm xúc trong lòng hơi phức tạp.

Nói thật, mặc dù bọn họ không thích Đàm Tiếu, sau khi nhà họ Đàm gặp chuyện không may, khẩn trương chạy tới bỏ đá xuống giếng, nhưng rốt cuộc quen biết nhiều năm, mẹ Đàm Tiếu lại là một người phụ nữ đặc biệt dịu dàng xinh đẹp, hiện giờ biến thành điên điên khùng khùng, tinh thần thất thường, vẫn làm cho người ta hơi thổn thức.

Chu Vân Sanh dường như đang chờ đợi những lời này. Ngay lập tức, đặt chiếc nhẫn trong tay vào trong hộp. Thậm chí quên nói với Tống Tiểu Chi một tiếng, đi thẳng xuống sân khấu.

Tống Tiểu Chi mặc lễ phục xinh đẹp, cầm bó hoa đứng trên sân khấu. Ý cười trên mặt rốt cuộc không duy trì được, dần dần xấu hổ mà lại khó xử.

Cô ấy nhìn Chu Vân Sanh sải bước rời đi, không hề quay đầu lại, cuối cùng không thể khống chế được cảm xúc, chảy nước mắt ném bó hoa.

12

“Vân Sanh, cậu đến rồi à.”

Người phụ nữ bị vệ sĩ ngăn lại, giống như đã đặc biệt chỉnh lý bản thân, một chút điên khùng cũng không thấy.

Bà nhìn thấy Chu Vân Sanh, liền dịu dàng nở nụ cười.

“Dì Tiết, Đàm Tiếu bảo dì tới sao?”

Tiết Tĩnh liên tục xua tay: “Không phải không phải, Vân Sanh à, là dì thấy con đính hôn trên ti vi, một mình dì tới thôi.”

Thái độ của Chu Vân Sanh cũng không tệ lắm: “Xin lỗi dì, là lỗi của con, không đưa thiệp mời cho dì.”

“Dì biết, điều này không thể trách con, Tiếu Tiếu nhà chúng ta mấy năm nay quấn lấy con, cho con rất nhiều phiền toái.”

Tiết Tĩnh nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt.

Hắn mặc lễ phục đắt tiền, sắp cưới người trong mộng của mình.

Trong sự tỉnh táo ngắn ngủi này, bà đau lòng cho con gái mình, rồi lại bất lực.

“Dì Tiết, dì muốn nói gì?” Chu Vân Sanh hơi nhíu mày.

Chuyện xảy ra hôm nay hoàn toàn khác với tưởng tượng của hắn. Đàm Tiếu thật sự không đến. Nhưng mẹ Đàm Tiếu đến, hắn vốn tưởng là mưu kế của Đàm Tiếu. Hắn tưởng cô để một người tâm trí thất thường đến gây sự, hủy hoại hôn lễ của hắn.

Nhưng bây giờ, vì sao cảm giác vẫn không đúng?

“Vân Sanh này, trước kia Tiếu Tiếu từng tặng cậu một chiếc đồng hồ. Chiếc đồng hồ đó là lễ vật tân hôn năm đó ba nó kết hôn với dì. Sau đó ba nó lại cho nó, để nó tặng cho chồng tương lai của mình, cứ như vậy truyền qua đời sau. Lúc đó Tiếu Tiếu không hiểu chuyện, tặng cho cậu. Nhưng bây giờ cậu đính hôn với Tống Tiểu Chi, chiếc đồng hồ này ở chỗ cậu không thích hợp rồi. Vân Sanh à, ba nó ra đi đột ngột, rất nhiều thứ không để lại, dì muốn lấy lại chiếc đồng hồ này, để làm kỷ niệm.”

Chu Vân Sanh chậm rãi rũ mắt xuống, nhìn cổ tay trái của mình. Chiếc đồng hồ đó, đến lúc này vẫn còn đeo trên cổ tay hắn.

Ngày Đàm Tiếu đưa cho hắn, từng đắc ý kiêu ngạo ép buộc hắn: “Hãy chắc chắn rằng anh sẽ đeo nó mỗi ngày và không thể tháo nó ra.”

Sau đó bọn họ chia tay, chiếc đồng hồ này lẽ ra đã sớm bị hắn tháo xuống vứt đi. Nhưng hắn... hẳn đã quen rồi. Dù sao cũng đeo suốt ba năm.

Chu Vân Sanh nghĩ như vậy, trong lòng vẫn hơi không thể diễn tả.

Hắn tháo đồng hồ xuống trong ánh mắt tràn đầy chờ mong của người phụ nữ đối diện.

Đưa ra rồi lại thu về.

“Dì à, không phải con không nỡ, chỉ là, đồng hồ này là Đàm Tiếu tặng, vậy dì bảo cô ấy tới tìm con lấy lại.”

Chu Vân Sanh nói xong, đeo lại đồng hồ: “Dì, dì về trước đi, con phải tiếp tục.”

“Vân Sanh...”

Chu Vân Sanh xoay người, bước nhanh vào trong sảnh.

Phía sau truyền đến tiếng khóc, tiếng ồn ào. Hẳn là bà lại phát bệnh.

Chu Vân Sanh không khỏi thấp thỏm không yên, vẫy tay gọi trợ lý tới: “Đặt lễ đính hôn vào hôm khác, sắp xếp ổn thỏa cho khách khứa.

“Tổng Giám đốc Chu?” Trợ lý kinh hãi.

Chu Vân Sanh cũng không nhịn được nhíu mày: “Cứ làm theo lời tôi, chỗ người lớn tôi sẽ xử lý.”

Hắn giơ tay kéo cà vạt, lấy điện thoại ra bấm một dãy số.

Nhưng không thể gọi được, hắn bị Đàm Tiếu chặn rồi.

Chu Vân Sanh tức giận cười tự giễu.

Hắn cầm điện thoại của bạn bè gọi, cũng bị chặn.

Nếu như hắn đoán không sai, Đàm Tiếu hẳn là đã chặn tất cả số điện thoại của tất cả mọi người trong giới lúc trước.

Chu Vân Sanh gọi một nhân viên phục vụ lại, mượn điện thoại của anh ta.

Lần này gọi, quả nhiên là kết nối được.

Một lát sau, bên kia nhận máy.

 

Bình luận

2 bình luận

  • Hehe được nhòa

    Vân Nhi 4 ngày trước · Trả lời

    • thấy cũng dễ thương nhma phải ngược tra nam hơn nữa mới được huhu

      kitano 1 tuần trước · Trả lời

      Loading...