Giao Nhân - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-07-05 05:14:37
Lượt xem: 3,625

6,

Hôm sau, gió lạnh thổi qua chuông gió dưới hiên, cửa bị gõ vang.

"Công chúa điện hạ, vi thần nghe tỳ nữ nói Người hôm qua bị lạnh, đặc biệt mang canh gừng tới."

Thẩm Dực đang đứng ở ngoài cửa.

Sau một hồi, không thấy ai trong phòng đáp lại, hắn coi là không ai, liền đẩy cửa bước vào.

“ Choang”  một tiếng, bát sứ rơi xuống đất, canh gừng rơi xuống đôi giày trắng của hắn, đọng một vũng nước trên sàn

"Ngươi là ai? Tại sao lại xuất hiện tại tẩm điện của công chúa?"

Thẩm Dực đẩy tay ta ra vì thấy Dư Thanh Châu đang chải tóc cho ta, nắm chặt nắm đ.ấ.m liền muốn vung lên hạ thủ.

"Làm càn!"

Ta đem bàn trang điểm đập xuống đất.

Thẩm Dực khó khan lắm mới dừng lại nắm đ.ấ.m đang dí sát mặt Dư Thanh Châu, xoay người lại, mắt đỏ vành mắt.

"Công chúa, " Hắn hít sâu, giống như đang cật lực kiềm chế phẫn nộ trong lòng.

"Nếu để ngoại nhân biết được có nam tử xa lạ tại tẩm điện của công chúa, còn …búi tóc cho người, sợ là sẽ làm dơ bẩn thanh danh của công chúa mất."

Ta hừ lạnh một tiếng, đứng lên.

Dư Thanh Châu lập tức phủ thêm áo choàng cho ta, thậm chí che tay của ta, để ta khỏi cảm lạnh.

Tư thái thân mật, Thẩm Dực triệt để đen mặt.

Không đợi hắn mở miệng, ta giễu cợt nói:

"Thẩm Dực, bản công chúa theo đuổi ngươi mọi người đều biết, kinh thành không ít người ở sau lưng nói ta không biết xấu hổ, cũng không thấy ngươi vì thanh danh của ta đứng ra nói câu nào."

"Huynh ấy hiện tại chỉ là vì ta chải đầu, làm sao lại dơ bẩn thanh danh bản công chúa?"

Trên gương mặt cứng đờ của Thẩm Dực tỏ vẻ phẫn nộ vô cùng, đối diện Dư Thanh Châu đắc ý nhíu mày, hắn cắn răng nghiến lợi hỏi thăm:

"Công chúa chính là hài tử duy nhất của Thánh thượng, chẳng biết lúc nào lại có thêm một ca...... Ca?"

Ta cười lạnh một tiếng, phất tay áo đuổi Thẩm Dực ra khỏi phòng.

"Chuyện của bản công chúa, không tới phiên ngươi đã tới hỏi!"

 

7,

 

Hôm đó, Thẩm Dực ở bên ngoài đợi mãi cho đến khi mặt trời ngả về Tây.

Thẳng đến khi đến thời gian an bài để giao nhân biểu diễn cho phụ hoàng xem, hắn mới nhìn chằm chằm trong phòng, quay người rời đi.

Đời này , nói mấy lời tổn thương Thẩm Dực, ta vốn có chút áy náy.

Nhưng khi giao nhân biểu diễn xong, hắn lần nữa đáp ứng thỉnh cầu của  Lam Niệu Niệu  , quyết định dạy nàng tập viết,

Những áy náy vớ vẩn kia liền tan thành mây khói.

Chẳng biết tại sao, trên đường trở lại kinh thành, Lam Niệu Niệu nhiều lần nhìn về phía ta trong ánh mắt của tràn đầy hận ý.

Mà mỗi khi Dư Thanh Châu nắm chặt tay của ta để cho ta không cần phải sợ, hận ý kia lại chuyển thành sát ý.

"Là nàng."

Hồi kinh, Dư Thanh Châu chắc chắn nói với ta:

"Trên đường đi ta có dò xét qua, là Lam Niệu Niệu hạ cấm thuật của giao tộc đối với Thẩm Dực, hoán đổi trí nhớ của hắn, mê hoặc hắn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/giao-nhan/chuong-3.html.]

"Nhưng tại sao lại là Thẩm Dực?"

Dư Thanh Châu thở dài.

"Huynh cũng không biết."

"Chỉ là, huynh phụng mệnh đuổi bắt Lam Niệu Niệu hồi tộc, nàng bây giờ hận ta tận xương, sợ là sẽ gây bất lợi cho muội."

Nhớ tới lần gặp nhau hôm đó ta cùng hắn nói qua chuyện xảy ra ở đời trước, mắt Dư Thanh Châu chợt lạnh xuống.

"Một đời này, ta định sẽ không để cho nàng lại hại muội lần thứ hai đâu!"

Thế nhưng là, biến cố luôn luôn đến rất nhanh.

Ta mới vừa vào cung tìm phụ hoàng xin được thánh chỉ từ hôn, còn chưa kịp đem tin này về, có người liền xuất thủ.

Vào bữa tiệc chèo thuyền của quý tộc ngày xuân, không biết là ai đẩy ta một cái.

Ta ngã vào nước hồ băng lãnh, lại được Thẩm Dực nhảy xuống cứu

Vô số ánh mắt nhìn chòng chọc vào y phục ướt đến trong suốt của ta, khiếm nhã đến buồn nôn.

Những âm thanh chế giễu dần dần nổi lên khắp bốn phía.

Thẩm Dực nghe những lời nói kia , vội vàng lấy áo khoác khóac lên trên người ta

Còn định nói rằng "Vi thần nguyện cầu hôn với công chúa, chịu trách nhiệm thanh danh của công chúa" . Chỉ là kịp chưa nói ra miệng,

Ta liền trút bỏ ngoại bào của hắn cùng tầng váy sam ngoài cùng.

Trong ánh mắt nghi hoặc và chăm chú của tất cả mọi người, lộ ra tấm váy đệm khố ráo mát mẻ màu xanh da trời đang sáng lấp lánh, đẹp đến tận cùng

Là váy chống thấm nước Thanh Châu đưa cho ta.

Ngụ ý rất rõ ràng.

Công chúa cũng không thất thố, không cần nam nhân giả hảo ý cầu hôn để bảo vệ thnh danh của mình.

 

8,

Nhưng mà, khó có cơ hội tập hợp được giới quyền quý trong kinh thành thế này.

Thẩm Dực đã nghĩ ra vở kịch thanh danh này, vậy ta liền tác thành cho hắn.

Ta đứng lên, hướng mặt nước vẫy tay ra hiệu.

Một thân ảnh màu xanh lam từ đáy hồ hiển hiện, dung mạo tuấn mị làm cả  đoàn người không ai dời mắt nổi.

Ta xuất ra thánh chỉ từ hôn, cao giọng tuyên bố với đám người.

Thẩm dực bị chỉ trỏ, tiếng nói đầy tức giận.

"Điện hạ đây là ý gì? Mười ngày sau đã là đại hôn rồi, vi thần sớm đã chuẩn bị thỏa đáng, chẳng lẽ công chúa chỉ vì cái vui vẻ hất thời mà xem tất cả là trò đùa hay sao?"

Ta cười cười, đưa tay vuốt lên bụng dưới, rộng lượng nói :

"Bản công chúa đã có mang thai, Thẩm thái phó nếu như quả thực buông xuống không được, liền có thể đến phủ công chúa làm tiểu thiếp, ta thật ra cũng không ngại trong phủ nhiều thêm một người làm ấm giường đâu."

Dứt lời, hắn không thể tin lắc đầu.

Ta trực tiếp cúi người, ngay trước mặt mọi người, hôn lên mặt Dư Thanh Châu, gương mặt trắng nõn ngay lập tức ửng đỏ, con ngươi đẹp ướt át đầy nước, nhìn mê người cực kỳ.

"Còn có thắc mắc gì nữa không?"

Ta dùng váy che đi khuôn mặt của Dư Thanh Châu, thẳng tắp nhìn về phía Thẩm Dực.

Sắc mặt Thẩm Dực vô cùng khó coi, thân hình lảo đảo, đáy mắt hiện lên thống khổ cùng giãy dụa.

Cuối cùng trong những tiếng mỉa mai trào phúng, hắn chạy trối chết.

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...