Chạm để tắt
Chạm để tắt

Giang Tụng - Chương 1+2+3

Cập nhật lúc: 2024-07-16 09:21:51
Lượt xem: 829

 

Khi tin tức về việc Chu Kỳ An và Tống Thư sắp kết hôn được truyền đến, thì ta lại đang ở trong lãnh cung, ăn một bát cơm thiu. 

 

Cung nữ Ngân Kiều của ta xót xa cho ta, nói với thái giám mang cơm đến: "Nương nương của chúng ta chỉ bị cấm túc, về đồ ăn vẫn được hưởng theo phẩm cấp quý phi!" 

 

Thái giám cười lạnh: "Còn biết minh là quý phi thì tốt, trên quý phi còn có hoàng hậu, nô tài chỉ nghe lệnh của hoàng hậu mà thôi." 

 

Ngân Kiều tức giận đến đỏ cả mắt, nàng biết rằng, là Tống Thư đang cố ý hành hạ ta. 

 

Nhưng toàn cung không ai dám nói gì. 

 

Ai cũng biết, Tống Thư, người mới vào cung không lâu, là ánh trăng sáng của Chu Kỳ An suốt mười mấy năm. 

 

Mọi người đều nói ả ta hiền lành xinh đẹp, như tiên nữ giáng trần, không vướng bụi trần. 

 

Ngay cả thái giám mang cơm này cũng bênh vực ả ta: 

 

"Nương nương, người hạ độc mưu hại hoàng hậu, hoàng hậu vẫn để người sống, đã rất nhân từ rồi." 

 

Ngân Kiều vội nói: "Nương nương của chúng ta bị oan..." 

 

Ta ngăn nàng lại, ra hiệu không cần nói thêm nữa. 

 

Chu Kỳ An còn không tin ta, thì nói với một tiểu thái giám cũng đâu có ích gì. 

 

Thái giám khinh bỉ hừ một tiếng, rồi rời đi. 

 

Ta nghe thấy bên ngoài có thị vệ đang nói chuyện phiếm, nói Chu Kỳ An yêu thương Tống Thư như thế nào, hôn lễ hoành tráng ra sao. 

 

"Nhỏ tiếng thôi, đừng để người trong này nghe thấy." 

 

"Nghe thấy cũng không sao, nàng ta ỷ vào việc đi theo hoàng thượng mấy năm, dám hạ độc hoàng hậu, hoàng thượng sẽ không cho phép nàng ta rời khỏi lãnh cung mà ra ngoài đâu." 

 

Trong tiếng bàn tán ồn ào, ta tự mình ngồi xếp bằng trên giường, nhắm mắt lại, bắt đầu luyện tập hô hấp. 

 

Ngân Kiều mang nước rửa mặt vào, thấy ta như vậy, có chút lo lắng. 

 

Nàng tiến đến gần, nhỏ giọng hỏi: "Nương nương đang luyện công sao?" 

 

Ta nhắm mắt, chậm rãi gật đầu. 

 

Ngân Kiều càng thêm không yên lòng, nàng cắn môi nói: 

 

"Nương nương, người có phải đang muốn trốn ra ngoài? 

 

"Nô tì biết nương nương có võ công, nhưng trong cung có thị vệ canh gác, ngoài có cấm quân tuần tra, cho dù là cao thủ tuyệt đỉnh cũng không thể trốn ra ngoài được đâu." 

 

Ta mở mắt, hít thở sâu vào đan điền. 

 

Ngân Kiều không biết. 

 

Ta đang luyện tuyệt kỹ nín thở.

 

 

Ta tên là Giang Tụng, là truyền nhân duy nhất còn trên đời của môn phái nín thở. 

 

Năm bốn tuổi, ta vẫn còn là một đứa trẻ mồ côi, tranh giành nửa củ khoai lang với chó hoang trên đường phố, sau khi giành được thì gặp sư phụ của ta. 

 

Sư phụ ta là một ông lão nhỏ bé, béo lùn, ông nói ta có cốt cách đặc biệt, hỏi ta có muốn trở thành đệ tử của ông không. 

 

Ta hỏi ông: "Làm đệ tử của ông có khoai lang nướng ăn không?" 

 

Sư phụ nói: "Có." 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/giang-tung/chuong-123.html.]

 

Thế là ta gia nhập môn phái của sư phụ. 

 

Môn phái của chúng ta tổng cộng có ba sinh vật sống. 

 

Sư phụ ta, ta, và một con rùa già. 

 

Nghe nói con rùa già này đã sống một vạn năm, và phương pháp luyện công của chúng ta chính là nhìn chằm chằm vào con rùa vạn năm, thở chậm rãi. 

 

Tưởng tượng mình là con rùa này, trăm năm không cần thở, ngàn năm không cần ăn uống, vạn năm không cần di chuyển. 

 

Đó chính là kỹ thuật thở rùa. 

 

Và khi kỹ thuật thở rùa đạt đến đỉnh cao, chính là bí kỹ nín thở. 

 

Bởi vì hô hấp quá chậm, nên gần như không có. 

 

Khi nín thở, chúng ta giống như đang vào trạng thái ngủ đông, không ăn không uống không thở, quá trình trao đổi chất chậm đến mức không thể tin được. 

 

Năm mười lăm tuổi, ta đã thành công luyện được tuyệt kĩ, thậm chí vượt qua cả sư phụ ta. 

 

Nhưng rất nhanh ta nhận ra, dù dã thành công luyện được tuyệt kĩ thì hình như cũng chẳng để làm gì cả

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Công phu của phái người ta sau khi luyện thành, còn có thể một kiếm mở ra cửa chân trời. 

 

Công phu của chúng ta sau khi luyện thành, lại có thể đặc biệt giống rùa. 

 

Lão đầu gian xảo, ta cảm thấy mình bị ông lừa, mười một năm trời luyện công vô ích. 

 

Nhưng sư phụ không cho ta cơ hội chất vấn ông. 

 

Sau một thời gian thông qua việc thư từ qua lại với một quả phụ ở nơi xa, nay ông đã quyết định vượt hàng ngàn dặm xa xôi để theo đuổi mối tình tuổi xế chiều của mình. 

 

Còn ta, ông cho rằng ta đã thành công luyện được bí kíp, đã có thể tự lực cánh sinh. 

 

Do đó, vào năm mười lăm tuổi, ta một lần nữa lang thang trên đường phố. 

 

May mắn thay, sư phụ ta rất được lòng người, nên các thúc thúc các bá bá của các môn phái khác trong giang hồ luân phiên trợ cấp cho ta, hôm nay ta học kiếm pháp hai ngày ở phái Nga Mi, ngày mai ta chơi đao ba ngày ở môn Bá Đao, cứ thế mà lang thang. 

 

Và rồi đến một ngày, ta gặp được Chu Kỳ An.

 

 

Khi đó Chu Kỳ An vẫn chưa là hoàng đế, chỉ là Lục hoàng tử không được sủng ái. 

 

Hắn cải trang đến quán rượu vi hành, kết quả gặp thích khách do Thái tử phái đến. 

 

Nhìn thấy thích khách sắp đ.â.m một d.a.o xuyên qua tim Chu Kỳ An, ta dùng một chiêu bạt phong chưởng học được ở phái Nga Mi giải vây cho hắn.

 

May mắn thay, thích khách bị ta đánh đến phun ra một ngụm máu, sau đó bị các thị vệ chạy đến kịp thời khống chế. 

 

Chu Kỳ An chắp tay cảm ơn: "Đa tạ nữ hiệp cứu mạng." 

 

Ta từ trong đống thức ăn bị đổ vớ lấy một cái đùi gà và gặm: "Chỉ cảm ơn bằng lời thôi sao? Không phải nên có một chút lòng thành nữa chứ hả?" 

 

Chu Kỳ An cười. 

 

Hắn đưa tay ra: "Nàng có muốn theo ta về phủ không?" 

 

Ta hỏi: "Theo ngài có đùi gà ăn không?" 

 

Chu Kỳ An nói: "Có." 

 

Thế là, ta theo Chu Kỳ An vào vương phủ. 

 

Các vị chắc đã nhận ra rồi đi, ta là người không có chí lớn, luôn vì chút đồ ăn mà nhảy vào hố lửa. 

Loading...