Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

GIANG THÂM - Chương 19

Cập nhật lúc: 2024-07-31 12:56:57
Lượt xem: 2,051

Tôi ôm hộp di vật của Giang Thâm, ngơ ngác nhìn phương hướng cô ta rời đi, hai mắt sưng đỏ, rốt cuộc không thể khóc nổi một giọt nước mắt.

 

Xoay người, bố mẹ che dù, đứng ở bên ngoài chờ tôi.

 

Trong tay bố ôm một bó hoa, đặt ở bên cạnh Giang Thâm: “Mẹ con đoàn viên, Tiểu Hòa, lần này có người đến với em rồi.”

 

Trên bia mộ Tiểu Hòa kia cũng không có tên.

 

Mẹ đứng ở phía sau, xoa đôi mắt đỏ bừng: “Chị Hòa Hòa, thật xin lỗi, bây giờ em mới biết nó là con của chị.”

 

Người này chính là vợ trước của bố.

 

Giang Thâm là đứa bé do Tiểu Hòa mang đến.

 

Trời càng ngày càng âm u, trận tuyết đầu tiên của mùa đông cuối cùng đã tới.

 

Tôi ngửa đầu nhìn tuyết rơi lả tả, đột nhiên nhớ tới mùa đông năm ngoái, khi trận tuyết đầu tiên rơi, Giang Thâm đứng dưới lầu nặn người tuyết cho tôi.

 

“Chất đống thành ba cái sao?”

 

Giang Thâm ừ một tiếng: “Hai cái lớn, một cái nhỏ.”

 

Tôi đỏ mặt, đuổi theo đánh hắn: “Anh được lắm! Giang Thâm, anh không biết xấu hổ!”

 

Giang Thâm bị tôi nhéo lỗ tai, nở nụ cười cầu xin tha thứ: “Được rồi, anh không nói nữa, tất cả đều nghe theo A Yến.”

 

Tôi ngồi xổm trước bia mộ của Giang Thâm, cầm tuyết nặn thành ba người tuyết.

 

Hai cái lớn, một cái nhỏ.

 

Tôi chỉ vào ba người bọn họ: “Giang Thâm anh xem, đó là anh, em và đứa nhỏ.”

 

Bố mẹ đang đợi tôi ngoài cửa.

 

“A Yến, đi thôi.”

 

Tôi lau nước mắt, một lần nữa sờ lên bia mộ: “Sau này em không thể thường xuyên đến đây được nhưng anh yên tâm, em sẽ mãi giữ hình ảnh của anh trong tim.”

 

13. Độc thoại của Giang Thâm

 

Từ khi nào tôi biết A Yến cũng trở lại?

 

Có lẽ chính là lúc cô núp trong góc, giấu que thử thai trong thùng rác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/giang-tham/chuong-19.html.]

 

Tôi vẫn luôn lo lắng rằng cô ấy sẽ bị trả thù.

 

Bởi vậy sau nhiều năm ẩn núp, giành được toàn thắng thì tôi mới quyết định kết hôn với cô ấy.

 

Nhưng loại chuyện này không phải cứ c.h.ế.t một nhóm người thì thiên hạ sẽ thái bình.

 

Có cá lọt lưới, xuống tay với tôi và A Yến.

 

Tôi c.h.ế.t trên đường đến đám cưới.

 

Một thanh thép xuyên qua, đóng đinh tôi vào xe.

 

Lúc ấy tôi cách hiện trường hôn lễ chỉ một cây số.

 

Lúc chết, thậm chí tôi còn không dám nhìn về phía A Yến, sợ bọn họ đánh hơi được điều gì, tìm được A Yến đang chờ ở lễ đường kết hôn.

 

Tôi vẫn cho rằng mình sống lại một lần đã là sự ban ân của ông trời.

 

Ông trời đã dùng cái c.h.ế.t để nhắc nhở tôi phải sớm nghĩ đường lui cho A Yến.

 

Hồi sinh, tôi đứng trước cửa nhà vệ sinh.

 

Hôm nay ký ức của tôi vẫn còn mới mẻ, bởi vì vài phút sau, A Yến sẽ vui mừng khôn xiết chạy ra từ bên trong, nói cho tôi biết cô ấy đã mang thai.

 

Trong mấy phút này, tôi đã chuẩn bị tốt để nói lời tạm biệt với A Yến, thậm chí còn nghĩ ra lý do thoái thác khuyên cô ấy bỏ đứa bé.

 

Những lời này sẽ giống như d.a.o găm, đ.â.m vào trong lòng cô.

 

Giống như kiếp trước, tôi mới chỉ do dự một chút thì cô ấy đã không vui.

 

Bây giờ tôi nói cô ấy phá thai đi thì tôi có bị đánh không nhỉ?

 

Ba phút mà dài như cả năm trời, thoáng qua rồi biến mất, bên trong im ắng, không có động tĩnh.

 

“Làm sao vậy?”

 

Tôi đột nhiên có loại dự cảm không tốt, đẩy cửa đi vào, thấy A Yến núp trong góc. Trong nháy mắt khi hai ánh mắt giao nhau, tôi nhìn thấy sự tuyệt vọng tan vỡ.

 

Trong lòng căng thẳng, trong nháy mắt da đầu tôi tê dại cả đi.

 

Bọn họ tìm được A Yến rồi.

 

Loading...