Chạm để tắt
Chạm để tắt

GIANG SẦU DỰ - Chương 23

Cập nhật lúc: 2024-07-18 14:41:31
Lượt xem: 9,449

Nghe đến đây, ta không kìm được nước mắt tràn trề!

 

Cuối cùng, không ai biết đây có phải là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau hay không, ta một mình đuổi đến đây, cũng chỉ muốn nhìn chàng thêm một lần!

 

Một lúc lâu.

 

Mộ Dung Thùy lặng lẽ lau nước mắt trên mặt ta, dịu dàng nói: "Đừng khóc nữa."

 

"Rồi một ngày, ta sẽ trả lại cho nàng một Đại Yến thái bình, sông dài biển lặng, mọi con đường đều rộng mở."

 

Thấy ta nhìn chàng bằng đôi mắt đẫm lệ, chàng đột nhiên đưa tay vuốt tóc, ngón tay kéo nhẹ ngọc quan, mái tóc dài đen nhánh buông xuống, rồi chàng cầm d.a.o cắt một lọn tóc dài đưa vào tay ta.

 

"Từ nay về sau, hồn mộng tương liên, nàng chính là nơi ta trở về."

 

(45)

 

Dù ta có bao nhiêu luyến tiếc, đại quân của Mộ Dung Thùy vẫn tiếp tục xuất phát.

 

Còn ta được chàng ủy thác cho Vương Dư, đưa trở về quê nhà Sơ Châu.

 

Biết ta đã làm bánh đậu hơn mười năm, Vương Tư Đồ lệnh ta đứng đầu, người nhà họ Vương hỗ trợ, chia nhau làm cỏ nồi, bánh đậu và vận chuyển từng lô lương thực quân sự ra phương Bắc.

 

Ta đồng ý.

 

Như vậy, dù Mộ Dung Thùy ở Bắc còn ta ở Nam, ta vẫn có thể giúp chàng một tay.

 

Ngày tháng trôi qua, mỗi ngày ta mờ mịt bị đẩy đi, bận rộn đến mức mụ mị đầu óc, cũng dần quên đi nỗi sợ hãi và đau đớn trong khi chờ đợi.

 

Trong thời gian đó, Mộ Dung Thùy thường có thư đến, dù không nhiều chữ nhưng đều viết một chữ an.

 

Lúc này ta mới biết, chàng được gọi là "Quỷ tướng quân" chính là vì chàng giỏi tập kích ban đêm.

 

Muốn xuất kỳ binh thì không thể để lại dấu vết, kỵ binh thường phải mai phục trong chiến hào có cỏ, nhiều ngày không ăn uống, lâu ngày tay chân sưng phù, dễ mắc bệnh.

 

Biết được việc này, ta lại gửi thư trình bày, Vương Dư nghe xong, lại gọi thêm hai quan làm muối đến điều phối.

 

Thế là ta dùng tiệm bánh đậu của nhà làm bình phong, bắt đầu sản xuất một loại bánh đậu muối, dùng ba thăng đậu trộn với năm thăng muối giã nhuyễn như bùn, ép thành bánh phơi khô, khi ăn chỉ cần bẻ một miếng, có thể thay thế muối.

 

Vậy là, Sơ Châu trở thành nơi cung cấp lương thực quân sự chính, hàng ngày phải sản xuất một lượng nhất định bánh nồi, bánh mè, bánh đậu, cơm nếp và muối chấm gửi ra tiền tuyến.

 

Vì thiếu người, ta tìm được nhiều phụ nữ giúp đỡ, trong đó có một nàng trông đặc biệt xinh đẹp thanh tú, nghe nàng tự giới thiệu, hóa ra là con gái của huyện lệnh nhà họ Nam.

 

Không ngờ rằng, bên trong bên ngoài Sơ Châu lộn xộn không yên, thậm chí con gái của huyện lệnh cũng không có đường đi, rơi vào hoàn cảnh làm thuê giúp việc.

 

May mắn là ta có lệnh quan trong tay, mới có thể an ổn sống qua ngày.

 

(46)

 

Hết lạnh đến nóng, lại một năm mùa hè đến.

 

Mùa mưa phong phú, Sơ Châu đầy mây đen che phủ cũng có một ngày thở phào nhẹ nhõm, khi mận vàng, khắp thành phố lại đầy hoa bay.

 

Không biết từ khi nào, chiến sự phía Bắc của Đại Yến đã vào giai đoạn kết thúc.

 

Gần đây, do các thành phố lớn lân cận loạn lạc, nhiều người ngoại tỉnh đổ vào Sơ Châu, trong đó có một số người kể chuyện.

 

Chỉ là khác với Trần Quận, họ không kể chuyện "Quỷ tướng quân", mà thường kể những chuyện thần bí ma quái và những chuyện phong lưu của triều đình Tư Mã, dù ta không thích nghe, nhưng thỉnh thoảng mệt mỏi, cũng đi nghe một chút.

 

Hôm nay, đang kể đến chuyện Tây quý phi bị phế, lại được gia đình họ Tạ ủng hộ làm thái hậu, ta nghe rất thú vị, bỗng bị A Nhị gọi ra.

 

"Nương tử, ngoài cửa có hai vị hoàng môn đến, người mau về nhà!"

 

Nghe vậy, ta đứng dậy.

 

Vừa bước ra ngoài, thấy một người không ngờ đang đứng đó, đầu đội mũ cao, phía sau còn có hai nam nhân ăn mặc như hoạn quan.

 

Người đó lặng lẽ nhìn ta, hai hoạn quan kia thì cầm khăn lụa, mặt mang nụ cười: "Vị này chính là phu nhân của Long Tường tướng quân, Giang thị Sầu Dự phải không?"

 

Ta vội vàng hành lễ: "Đúng vậy."

 

"Thánh nhân nghe được tấu báo, cảm kích vô cùng, Giang nương tử thân là nữ tử, nhưng trong quân sự có nhiều đổi mới, Mộ Dung tướng quân lần này đại thắng, hỏi muốn thưởng gì, lại chỉ xin phong ấp cho phu nhân..."

 

Chưa nói hết, đã bị người bên cạnh ngắt lời: "Nói chuyện phiếm làm gì, mau ban thánh chỉ!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/giang-sau-du/chuong-23.html.]

 

"Vâng, vâng!"

 

Một hoạn quan vội vàng mở văn thư, giọng đọc trầm bổng: "Phụng thiên thừa vận, Giang thị Sầu Dự, phu nhân của Long Tường tướng quân Mộ Dung Thùy, tính tình hiền thục, giỏi giang trong lễ nghĩa, thánh hoàng nghe rất vui, nay ban phong hiệu Thục Huệ Hương Quân, phong ấp ngàn hộ..."

 

Đọc xong, người đó ném văn thư vào tay ta: "Phu vinh thì thê quý, quả không sai."

 

Ta: "..."

 

Đây là đang cười nhạo ta trèo cao.

 

Ta không muốn tranh cãi với hắn, nhận chỉ ngồi lại, tiếp tục nghe kể chuyện, ai ngờ hai hoạn quan rời đi rồi, Khúc Hoảng vẫn đứng đó, vẻ mặt mơ hồ.

 

"Lúc đầu, nếu ta đi phương Bắc đưa nàng theo, cũng không có chuyện hôm nay."

 

Ta dứt khoát từ chối: "Nếu ta ngày đó không muốn bị bỏ rơi, mà làm ầm lên, người bị một đao c.ắ.t c.ổ chính là ta rồi."

 

Từ khi huyện chủ bị giết, ta không còn mơ thấy bị người treo cổ nữa, vết thương trên cổ cũng đã mờ đi.

 

Nhưng nửa đêm tỉnh mộng, nghĩ đến giấc mơ bị treo cổ dưới cây, vẫn rùng mình.

 

Thấy đối phương lặng im, ta lạnh lùng nói: "Ta từng nghĩ phu quân là trời, nhưng chưa bao giờ nghĩ trời sụp thì phải làm sao, sau này trời sụp thật, ta mới hiểu không ai nên làm trời của ai."

 

Khúc Hoảng cười nhạo: "Ta không làm được trời của nàng, chẳng lẽ Mộ Dung Thùy có thể?"

 

"Không cần chàng ấy làm trời của ta, chỉ cần chàng ấy coi ta là người."

 

"Chuyện này nói dễ."

 

"Nói thì dễ, làm mới khó."

 

Đối phương suy tư, một lúc sau than thở: "Thực ra, ta dù vinh hiển, nhưng lòng không ngày nào vui vẻ, nhớ lại những ngày vui nhất, chính là ngày thành hôn với nàng."

 

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

"Giang Sầu Dự, ta nói ta hối hận, nàng tin không?"

 

"Khúc lang quân, ngươi hối hận không phải vì mất ta, mà là vì không lừa được ta."

 

"...."

 

Lúc này, câu chuyện đã chuyển sang đoạn khác, cuối cùng kể đến Quỷ tướng quân mà ta thích nghe.

 

Ta cầm chén trà, chăm chú lắng nghe, đến khi chiến thắng ở phía Bắc, quay đầu lại, sau lưng đã không còn ai.

 

Lại nghe trên đài, lão kể chuyện đang đến đoạn cao trào.

 

"Kể rằng Quỷ tướng quân đêm tập trăm dặm, dụng binh như thần, một trận đại thắng, lại trận trận thắng, lần này về, thánh nhân tự tay khoác áo tím, trở thành Mạc Bắc đại vương nắm binh quyền..."

 

Ai ngờ, nói đến đây lão lại làm ra vẻ huyền bí, rõ ràng là muốn câu kéo người nghe.

 

Dưới đài lập tức ồn ào, ta nhai quả khô cũng không nhịn được gia nhập vào đám đông ồn ào.

 

Lúc này, ngoài phố dài vang lên tiếng vó ngựa.

 

Nhìn ra ngoài, thấy một người cưỡi ngựa, mặc áo khoác mềm màu vàng, đeo cung tên chim ưng, chân mang giày tím, tay ném một viên kim châu.

 

Chỉ một cú ném từ xa, kim châu đã được lão kể chuyện bắt lấy.

 

"Mời tiên sinh tiếp tục kể."

 

Người đó xuống ngựa đưa lời, rồi ngồi xuống bên cạnh ta.

 

Thấy lông mi dài rậm, che đi đôi mắt biếc, lão kể chuyện hắng giọng, tiếng hoan hô vang lên, trên đài dưới đài lập tức náo nhiệt trở lại.

 

Câu chuyện truyền kỳ của một thế hệ, cứ thế tiếp tục kể ra.

 

(Phần cuối)

 

Giang thị nữ, một tên Sầu Dự, phu nhân của Long Tường tướng quân Mộ Dung Thùy, nhiều cải cách trong quân đội, phương pháp chế biến lương thực, người mang theo nồi khói, muối chấm ba đấu, quân đội có thể dùng vài tuần, được phong Thục Huệ Hương Quân, phong ấp ngàn hộ.

 

 "Yến Thư · Giang thị nữ"

 

(Hoàn)

 

Loading...