Chạm để tắt
Chạm để tắt

GIANG SẦU DỰ - Chương 17

Cập nhật lúc: 2024-07-18 14:35:20
Lượt xem: 7,831

Nghe hắn nhận sai, ta mới hạ lòng cảnh giác, nước mắt tuôn như suối, khóc đến mức hắn luống cuống tay chân, chỉ biết quay quanh vòng quanh: “Nàng đừng khóc nữa, hay là cho nàng tiền, nàng đi mua mấy bộ y phục mới?”

 

“Không cần.”

 

“Ta đi mua điểm tâm cho nàng ăn?”

 

“Không cần!”

 

“Hay là, đưa nàng đi gặp gia đình ta?”

 

“... Được.”

 

***

 

Sau khi ta khóc xong, Mộ Dung Thùy dắt tay ta đi qua hành lang.

 

Lúc này trăng tròn treo trên đỉnh cây, hình như vừa mưa, không khí ẩm ướt và mát mẻ, sau mưa trời quang, đầu cành lộ ra hình dáng rõ ràng như lưỡi mày.

 

Ta theo Mộ Dung Thùy đến tiền sảnh, chỉ thấy bên trong đầy người, không thể lọt nổi cây kim.

 

Nhìn vào trung tâm đại sảnh, chiếc quan tài vẫn đặt đó, xung quanh có mười mấy phụ nữ trẻ tuổi, mặc tang phục, khóc rống rào rào, còn náo nhiệt hơn ngày hắn giả chết.

 

Nhưng hắn không chết, họ đang khóc ai đây?

 

Trước quan tài đứng một ông lão, tóc bạc phơ, dáng người cao lớn, cũng rơi lệ không ngừng, Mộ Dung Thùy dắt ta đi lên, cười nhạt: “Phụ thân mất đứa con duy nhất, làm sao đây?”

 

Ông lão thần sắc đờ đẫn, môi run run: “Hắn cũng là đại huynh của ngươi.”

 

Mộ Dung Thùy nghe vậy, cười không đổi: “Huynh trưởng dám đến trước mặt bệ hạ mạo nhận công lao, đáng có kết cục hôm nay, huống hồ hắn c.h.ế.t dưới tay quân Hồ, cũng xem như hi sinh vì nước, phụ thân nên tự hào mới phải.”

 

Thấy ông lão nhắm mắt thở dài, nước mắt chảy dài, ta kéo tay áo hắn.

 

“Ồ, suýt nữa quên.”

 

Mộ Dung Thùy nắm tay ta, cười yêu thương: “Phụ thân, đây là thê tử của ta, Sầu Dự, xuất thân từ gia đình làm bánh bột ở Sở Châu, rất hợp với con trai thứ của phụ thân.”

 

Hắn từng chữ từng chữ, không phóng đại cũng không hạ thấp, ông lão nghe xong, tức giận đến tím tái: “Nhà họ Mộ Dung chúng ta mấy đời hàn vi, nhưng ngươi đã là Long Tường tướng quân, sao không cưới con gái tứ đại gia tộc?”

 

Ta lo lắng nhìn Mộ Dung Thùy, thấy hắn cười nhạt, giọng nói khiến người ta dựng tóc gáy: “Phụ thân, hôm nay vui, người đừng nói những lời ta không thích nghe.”

 

Ông lão liên tục lắc đầu, râu rung rinh: “Thôi, thôi! Nay ngươi đã cứng cánh, ta không quản nổi ngươi nữa rồi!”

 

Nói rồi tức giận bỏ đi.

 

Mộ Dung Thùy không để ý, hai tay khẽ đè xuống, lập tức, trong sảnh im ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/giang-sau-du/chuong-17.html.]

Hắn nắm tay ta, nhẹ nhàng nói, nhưng ẩn chứa sự uy hiếp.

 

“Sau này, nàng sẽ là chủ nhân duy nhất của nơi này.”

 

***

 

Cứ thế, ta ở lại với tư cách là thê tử của hắn.

 

Là Long Tường tướng quân, Mộ Dung Thùy không giao thiệp rộng nhưng rất bận rộn, thường về nhà lúc nửa đêm.

 

Ta từng nghi ngờ rằng hắn cùng bạn bè tiệc tùng tại tửu lầu kỹ viện, nhưng trên y phục của hắn không hề có mùi hương của son phấn, ngược lại thường phát hiện vết máu.

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

 

Kỳ lạ là, ban đêm dưới ánh đèn nến kiểm tra, cũng không tìm thấy vết thương nào trên người hắn.

 

Ngày đó ta đã ăn cơm, đợi đến tối cũng không thấy hắn trở về, đành phải đi dạo trong viện cho đỡ chán. Ta thấy vài nữ hầu gỡ bỏ bông hoa trắng và câu đối tang, rồi dán lên chữ đỏ, không nhịn được mà lên tiếng ngăn cản.

 

"Đại huynh hôm qua còn nằm trong linh cữu, sao hôm nay có thể dán chữ hỷ đỏ?"

 

Nữ hầu đều mặt mày ngơ ngác: "Là lệnh của lang chủ."

 

"Hắn lại hành xử như vậy sao?!"

 

Ta đặt tay lên trán, đầu đau như búa bổ: "Hãy treo lại câu đối tang, còn chữ hỷ thì dán ở gian phòng thôi, không cần làm to chuyện."

 

Mọi người nhìn nhau, rõ ràng là rất khó xử.

 

Bỗng nhiên, từ ngoài cửa vang lên một giọng nói: "Lang chủ đã nói rồi, mọi việc đều phải nghe theo chỉ dẫn của phu nhân."

 

Ta nghe thấy, nhìn ra thì thấy Sát Mặc, Sát Nghiễn hai người đầy bụi bặm tiến vào cửa, không khỏi ngạc nhiên: "Tướng quân của các ngươi đâu?"

 

Hai người mặt đầy lo âu, cười khổ liên tục: "Những ngày qua, tấu sớ tấu lên đàn hặc lang chủ như tuyết rơi, còn bị Khúc đại phu lấy cớ quân bị lạm dụng, trực tiếp dâng tấu lên thánh nhân..."

 

"Thánh nhân giận dữ, e rằng không thể tốt lành được."

 

Ta nghe thấy ba chữ đó, lập tức nhạy bén: Khúc đại phu?"

 

"Đúng vậy, chính là Quang Lộc đại phu Khúc Hoảng!"

Nghe ta hỏi, Sát Mặc oán thán không ngớt: "Vì hắn liên tục dâng tấu, lang chủ thỉnh cầu tám nghìn giáp binh sắt bị đổi thành giáp mây, mấy ngày gần đây tấu sớ đều bị Vương Tư Đồ trả về..."

 

Nghe vậy, ta im lặng không nói gì.

 

Đêm đã khuya, hai vị mưu sĩ cáo từ ra về, ta lại đợi một hồi lâu mới nghe thấy tiếng vó ngựa từ cổng lớn, một lát sau, ta thấy Mộ Dung Thùy khoác một chiếc áo khoác màu mực, bước vào trong viện trong màn đêm.

 

Thấy trên cửa vẫn còn treo câu đối tang, vẻ mặt hắn trầm xuống: "Ta đã bảo các ngươi dọn linh đường, thay bằng lụa đỏ và chữ hỷ, sao không có động tĩnh gì?"

 

Ta vội vàng bước lên trước khi hắn nổi giận, giải thích: "Là ta bảo họ gỡ xuống."

 

Loading...