Chạm để tắt
Chạm để tắt

GIANG SẦU DỰ - Chương 12

Cập nhật lúc: 2024-07-18 14:31:51
Lượt xem: 8,412

Đi thêm nửa ngày, đoàn xe lại dừng lại nghỉ ngơi, nấu cơm. Ta xuống xe hít thở không khí, thấy một binh lính cầm một chậu đồ không rõ là gì, định đổ ra đường, ta thấy lạ, không kìm được hỏi: “Đây là gì?”

“Thời tiết nóng dần, đậu nấu chín không giữ được, đã bị dính rồi.”

 

Ta cảm thấy tiếc, không kìm được nói: “Nếu dùng nước kiềm rửa sạch, vẫn có thể ăn được.”

 

Binh lính nghe vậy, kinh ngạc: “Phu nhân sao biết?”

 

Nghe vậy, ta hơi đỏ mặt: “Nhà ta làm nghề bánh đậu.”

 

“Vả lại, nếu các ngươi đi đường xa, có thể ngâm đậu trong nước kiềm, nấu chín rồi phơi khô, có thể giữ được vài tháng không hỏng.”

 

Binh lính nghe vậy, liền cúi đầu cảm ơn ta.

 

Nghỉ ngơi ngắn ngủi, đoàn xe lại lên đường.

 

Ta vừa lên xe, liền nghe tiếng còi phía sau, một binh lính mặt quỷ cưỡi ngựa đi sau, lạnh lùng quát: “Người tới là ai!”

 

Sau đó, ta nghe thấy một tiếng thét giận dữ khó quên.

 

“Quang Lộc đại phu Khúc Hoảng!”

 

(30)

 

Trời đất mênh mông, bầu trời sâu thẳm.

 

Mây không biết từ khi nào bắt đầu rơi mưa, một bóng người từ xa phi nhanh tới, hình dáng dần rõ ràng trong màn mưa.

 

Thấy vài binh lính giương giáo cảnh giác, ta vội xuống xe ngăn cản: “Các vị dũng sĩ, người này đúng là cố nhân của ta, xin nương tay!”

 

Nghe ta nói, binh lính thu vũ khí, để người cưỡi ngựa vội vàng đến gần.

 

Dù trong lúc khó khăn nhất, hắn vẫn tươm tất, kiêu ngạo, chưa bao giờ như hôm nay, quần áo ướt sũng, hình dáng lôi thôi: “Giang Sầu Dự, nàng định đi đâu?”

 

“Ta...”

 

Ta đeo khăn che mặt, há miệng, nhưng không biết trả lời thế nào.

 

Người hầu che ô tới, nhưng bị Khúc Hoảng ngăn lại, hắn ngẩng đầu đứng dưới mưa, miệng nói, nước mưa chảy theo khóe miệng: “Nàng có biết khi ta trở lại Sở Châu, việc đầu tiên là đến Khúc phủ tìm nàng!”

 

“Tìm ta làm gì? Ngươi đã có thê tử mới.”

 

Hắn lau mặt, giọng vỡ ra trong tiếng mưa: “Không, trong lòng ta, nàng vẫn là chính thất của ta! Nàng chờ vài ngày, ta sẽ đón nàng về!”

 

“........”

 

Ta nghe vậy, cảm thấy buồn cười: “Đã bỏ là bỏ, sao có thể lật lọng?”

 

Mưa càng lúc càng nặng hạt, đôi môi đẹp đẽ kia không ngừng mở ra trong màn mưa: “Ta bỏ nàng, cũng để bảo vệ nàng!”

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

 

“Nàng ta giám sát mọi hành động của ta, từ triều đình đến nội viện.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/giang-sau-du/chuong-12.html.]

“Bây giờ Thánh nhân đã băng hà, Quý phi thất thế, Huyện chủ đã bị ta giam lỏng, nàng ta không thể ép buộc ta nữa!”

 

Thấy ta im lặng, người trước mặt từng bước tiến lại gần, giọng điệu bi ai: “Ta biết nàng hiền lành, hiếu thuận, là một hiền thê hiếm có.”

 

“Ba năm trước, ta chạy đôn chạy đáo trong giới sĩ tộc Thượng Kinh, tất cả vì sinh kế. Giờ ta đã là Quang Lộc Đại Phu, mỗi năm lương bổng trăm thạch, từ nay về sau, nàng không cần phải sống trong ngôi nhà tồi tàn, cũng không cần phải tự mình hầu hạ mẹ chồng...”

 

“Nhưng nếu ta không muốn làm 'hiền thê' nữa thì sao?”

 

“Cái gì?”

 

“Ta không muốn làm người vợ im lặng đứng sau lưng ngươi nữa, Khúc lang quân.”

 

Ta cúi đầu, tránh ánh mắt tha thiết của hắn: “Ngươi muốn tất cả, chức cao lộc hậu, thê tử ngoan hiền, trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy?”

 

Nghe vậy, Khúc Hoảng không tin dừng bước: “Giang Sầu Dự, sao nàng có thể nói những lời vô tình như vậy? Nếu không phải trong lòng có nàng, không thể quên nàng, sao ta lại gửi tiền và nhà cho nàng?”

 

Thấy hắn ép sát, ta vội chui vào xe: “Khúc lang quân, xin hãy thận trọng lời nói.”

 

“Sầu Dự...”

 

“Đừng gọi tên ta nữa, ta đã gả cho người khác rồi.”

 

“...”

 

Một lúc sau, từ ngoài cửa sổ vang lên câu hỏi không thể tin được: “Chỉ mấy tháng ngắn ngủi, nàng đã thay lòng đổi dạ sao?!”

 

“Giang Sầu Dự! Nàng xuống xe! Xuống gặp ta một lần!”

 

Trong tiếng hỏi trách móc gay gắt của hắn, ta vội ra lệnh cho binh lính xuất phát.

 

Bánh xe lăn lộc cộc, bùn văng tung tóe, xe chạy xa, nhìn lại, bóng người trắng bệch vẫn đuổi theo sau xe, tiếng gọi đứt quãng.

 

“Giang Sầu Dự, nàng quay lại!”

 

Binh lính đi cùng xe liên tục quay đầu lại, mặt đầy nghi hoặc: “Phu nhân, vị Khúc lang quân đó...”

 

Ta lắc đầu: “Hắn chẳng qua khó chấp nhận sự cương quyết của thê tử, nên mới nhớ đến sự hiền lành của ta thôi.”

 

“Tiếp tục đi, hắn sẽ không theo lâu đâu.”

 

“... Vâng.”

 

Đi thêm nửa ngày, tiếng mưa dần tắt, phía trước dần có người, đã đến ngoại ô Trần Quận, các binh lính lần lượt xuống ngựa, thay áo giáp bằng áo vải, cờ xí giấu dưới hòm.

 

Đoàn xe đen kịt bỗng chốc biến thành một đoàn thương nhân.

 

Nhìn lại, bóng dáng kia đã biến mất từ lâu.

 

(31)

Bánh xe lăn lộc cộc, xe ngựa chạy vào ngõ hẻm sâu trong thành, thấy cuối ngõ có một cổng lớn, hai cặp sư tử đá cao hơn người đứng canh, đèn lồng đỏ treo trước hiên lắc lư trong gió đêm, một con mèo hoa “meo” một tiếng chạy qua chân ta.

 

Loading...