GIAM CẦM HỒ LY - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-07-07 22:02:56
Lượt xem: 1,599

11

Quý phi sợ phát điên: "Ngươi đang nói gì! Ngươi gọi ai! Cha! Mau kéo nó đi! Mau kéo nó đi!"

Không cần bà ta nói, tôi đã chủ động lùi lại.

Lão đạo sĩ bước lên vỗ một chưởng lên trán bà ta, miệng lẩm bẩm một loạt chú ngữ, rồi hét lớn: "Yêu nghiệt còn không hiện hình!"

Quý phi thét lên, quỳ xuống đất, trên mặt điên cuồng mọc ra lông thú, cùng màu với bộ hồ cừu bà ta đang mặc.

"Hoàng thượng! Quý phi đã bị hồ ly tinh nhập! Bà ta đã trở thành hồ ly!" Lão đạo sĩ kích động hét lên với mọi người, "Nếu không trừ khử, hậu họa vô cùng!"

"Ta không phải yêu quái! Không phải yêu quái! Cha! Hoàng thượng! Cứu ta với! Cứu ta với!"

Quý phi khóc lóc thảm thiết, ánh mắt từ tể tướng lạnh lùng chuyển sang phụ hoàng ngây dại.

Vẻ mặt thay đổi liên tục, cuối cùng hoàn toàn tuyệt vọng.

Tể tướng lạnh lùng thốt ra bốn chữ: "Yêu quái, nên gi//ết."

Phụ hoàng thì hoàn toàn bị khuôn mặt hồ ly của bà ta dọa sợ.

Ông ta chưa từng thấy xác mẹ tôi, dù biết bà là yêu, nhưng luôn giữ hình ảnh nhân dạng của bà trong tâm trí.

Nhưng quý phi, người phụ hoàng từng say mê, sống ch///ết bên nhau, lại biến thành yêu quái ngay trước mắt.

Tôi cười nhạt không tiếng.

Khi đó bà ta nói gì với mẹ tôi?

"Yêu quái vẫn là yêu quái, yêu quái mãi mãi thấp kém hơn người!"

"Hoàng thượng bị mê hoặc bởi yêu thuật của ngươi, đương nhiên không thèm nhìn ta!"

"Bổn cung không chỉ muốn ngươi ch///ết, mà còn muốn ngươi ch///ết đau đớn, tan thành mây khói!"

Tôi vui vẻ chạy về đài cao, cúi xuống tai phụ hoàng thân mật hỏi: "Phụ hoàng, bà ta cũng là yêu quái, yêu quái nên xử tử thế nào?"

Phụ hoàng ngẩn ngơ nói: "Ngũ tạng... ngũ tạng... đều đốt..."

"Đúng vậy." Tôi nheo mắt trêu lão đạo sĩ, "Nghe thấy không, cột trên tế đàn đã dựng lên rồi, nhanh đưa bà ta lên đó?"

Cấm vệ kéo quý phi từng bước lên tế đàn.

Bầu trời u ám, gió rít gào, như hòa lẫn tiếng cười man rợ của ai đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/giam-cam-ho-ly/chuong-11.html.]

Phi tần, cung nữ, thái giám trong hậu cung đều vây quanh xem.

Trước mặt mọi người, lão đạo sĩ giơ cọc gỗ đào nhọn đâ//m thẳng vào tim quý phi.

"A—"

Trước khi chạm vào bà ta, quý phi bỗng nhiên hét lên đau đớn, mép váy bắt đầu chảy m//áu.

Lão đạo sĩ cũng giật mình, buông bà ta ra, thấy dưới váy bà ta có gì đó đang động đậy.

"Con ta! Con ta!" Quý phi kêu thảm thiết, kéo váy lộ ra bụng.

Bụng bà ta căng phồng, như quả dưa bị vỡ, từ giữa rách ra một đường đỏ rực.

Một con thú nhỏ màu xám đen rên rỉ rơi ra.

Rồi con thứ hai, con thứ ba...

Đếm đến cuối cùng, tổng cộng tám con.

Đều là hồ ly mới sinh, toàn thân phủ lông mềm mịn.

"Các Đệ Đệ Muội Muội!" Tôi vui vẻ chạy đến ôm chúng vào lòng, không chê mùi hôi trên người chúng, dùng khăn sạch từng chút một lau khô.

Quý phi mở to mắt trừng trừng nhìn tôi, không nhúc nhích.

Tôi nghiêng đầu, vạch áo trước n.g.ự.c bà ta, quả nhiên đã rỗng tuếch.

Không biết bà ta bị dọa ch///ết trước hay bị m.ó.c t.i.m mà ch///ết.

Ôi, tiếc quá, định treo bà ta lên thưởng thức một chút.

Tôi tiếc nuối lắc đầu.

Chưa kịp nói gì, lão đạo sĩ đã quỳ xuống.

"Cô tổ... cô tổ... xin người rộng lượng tha cho tiểu nhân một mạng! Tiểu đạo đã... đã làm theo lời cô tổ... tiểu nhân chỉ muốn sống!"

Mặt ông ta xám ngắt, trán đập đất chảy má//u.

Tôi cười khẩy, đá ông ta một cái: "Gấp gì chứ!"

Chưa xong đâu.

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...