Giả thanh cao - Phần 9 (END)

Cập nhật lúc: 2024-07-03 01:34:28
Lượt xem: 1,226

16

 

Năm thứ bảy sau khi Huyền Minh đăng cơ, Thái hậu cưỡi hạc tiên đi*.

 

*(nghĩa bóng là c..hết)

 

Huyền Minh thật vất vả một mình nắm quyền lớn, lại bị một trận bệnh cấp tính, tình trạng thân thể ngày càng sa sút.

Tuy rằng các hậu phi đều ngày ngày tụng kinh cầu phúc cho hẳn, khẩn cầu Hoàng đế thân thể có thể nhanh tốt lên.

 

Huyền Minh lại cố gắng chống đỡ bốn năm, nhưng vẫn đến ngày dầu cạn đèn tắt.

 

*(nghĩa bóng là hấp hối)

 

Lúc ta tới, Huyền Minh tựa như mới từ trong một cơn ác mộng tỉnh lại.

 

Hắn kéo tay ta, đặt ở hai má của mình cọ qua cọ lại: “Ngân Ỷ, trẫm mơ một giấc mộng thật đáng sợ."

 

"Trẫm mơ thấy nàng trở thành một Đáp ứng có địa vị thấp nhất, bị nhốt ở lãnh cung, sinh hạ một hoàng tử, bình thường bị người ta khi nhục không nói, tiện phụ Tư Kim Bình lại trở thành hoàng hậu, không biết nàng ta dùng thủ đoạn yêu ma gì mê hoặc tâm trí trẫm, để cho trẫm nghe nàng làm chuyện ma quỷ, không cho phép thái y xem bệnh cho nàng và hoàng tử, cuối cùng làm hại hai người c..hết thảm ở lãnh cung..."

 

Ta cười khẽ một tiếng, đưa tay vuốt ve hàng chân mày đang nhíu chặt của Huyền Minh, hộ giáp* thật dài suýt nữa đ.â.m vào trán hắn: “Bởi vì trưởng tỷ nói, chẳng qua chỉ là cảm mạo đổi mùa mà thôi, chẳng lẽ lại có thể lấy mạng hai mẹ con bọn họ hay sao? Thần thiếp không tin, một hài tử ba tuổi chống đỡ không được một cơn cảm mạo. Nếu nó thật sự yếu ớt như vậy, có lẽ cũng không làm được việc lớn, c..hết cũng hay. Bệ hạ cảm thấy trưởng tỷ nói rất hay, không cho phép thái y đến trị liệu cho chúng ta. Vì thế, kiếp trước thần thiếp và Nguyên Vọng liền vĩnh viễn c..hết trong mùa đông khắc nghiệt kia.”

 

*(Hộ chỉ, hay còn có tên đầy đủ là Hộ chỉ sáo 指甲套 (hộ= bảo vệ, chỉ= ngón tay, sáo= bao bọc, bao lại, vật gói lại, bao lại). Nó còn có các tên khác là hộ giáp ( đồ vật bảo vệ móng tay). Hộ chỉ là một loại phụ kiện trang sức đeo trên ngón tay nữ giới.)

 

Huyền Minh kinh ngạc đến nỗi ngay cả hô hấp cũng quên mất: “Kiếp trước... Kiếp trước nào?"

 

Ta lấy ra một cái khăn gấm uyên ương, nhẹ nhàng đè lên mặt Huyền Minh.

 

“Cũng không quan trọng nữa. Bệ hạ chỉ cần biết, thần thiếp ấy mà, từ lần đầu tiên nhìn thấy ngài, chính là chuẩn bị giẫm lên hài cốt của ngài, trả thù Tư Kim Bình. Được rồi, bệ hạ mệt mỏi rồi, nên nghỉ ngơi.”

 

Ngón tay của ta dùng sức ấn xuống, Huyền Minh hô hấp khó khăn kêu ú ớ.

 

Nhưng ngày ngày hắn dùng nhuyễn cốt tán, lấy đâu ra sức lực đẩy ta ra. Chỉ có thể gian nan nặn ra mấy chữ âm trầm nồng đậm từ kẽ răng: “Ngân Ỷ... Trẫm yêu ngươi như vậy... Ngươi vì sao lại... Đối với trẫm như vậy?”

 

Hắn tuyệt vọng nhìn chằm chằm ta, một hàng nước mắt theo hốc mắt tràn ra.

 

Đôi mắt này đã theo dõi ta trong nhiều thập kỷ.

 

Nó từng có áy náy, đồng tình, thương hại, cầu xin, duy chỉ không có tình yêu.

 

Nhiều nhất cũng chỉ xem ta là đồ chơi, nhất thời cao hứng vui mừng mà thôi.

 

Nếu như hắn thật sự yêu ta, làm sao có thể năm lần bảy lượt bị Tư Kim Bình thao túng.

 

Về ngôi vị Thái tử phi hay Hoàng hậu. Đó đều là bằng bản lĩnh của ta, làm đến nơi đến chốn.

 

“Đúng rồi bệ hạ, thần thiếp thiếu chút nữa đã quên, chiếc khăn gấm này là Tư Kim Bình tự tay thêu, uyên ương phía trên chính là nàng và ngài. Có phải ngài lại mang theo áy náy với nàng ta, xuống gặp nàng ta không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/gia-thanh-cao/phan-9-end.html.]

 

Ta chậm rãi rũ mắt, không thèm nhìn biểu tình của Huyền Minh, lòng bàn tay hoàn toàn che hết miệng mũi hắn.

 

“Bệ hạ, ngài và trưởng tỷ thật là tuyệt phối. Rất giống nhau... Làm cho người ta ghê tởm muốn c..hết.”

 

17

 

Thế nhân tiếc hận, Huyền Đế Nhân Hậu Tiết Kiệm vẫn không thể sống qua mùa đông này.

 

Mọi người thật sự tìm không thấy chữ nào có thể khen ngợi hắn, mới bất đắc dĩ dùng tới bốn chữ Nhân Hậu Tiết Kiệm này.

 

Tân hoàng đăng cơ, hậu phi mới tiến vào lục cung.

 

Nguyên Vọng còn nhỏ tuổi, chủ động đề nghị ta buông rèm chấp chính.

 

Mấy năm sau, phụ thân già nua lại một lần nữa tìm tới ta.

 

Nguyên nhân là Nguyên Vọng hôm nay ở trên triều đình dùng tước chức vị tiểu nhi tử của nó, đưa hai lão nhân bọn họ đi trấn thủ biên cương lạnh lẽo.

 

Ta nghe ông ta nói, ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục ngồi trước gương đồng trong phòng, cẩn thận tô mi cho mình.

 

Đại nha đầu chưởng sự lập tức ngầm hiểu mời ông ta ra ngoài.

 

Nhưng phụ thân ta vẫn chưa từ bỏ ý định ở ngoài điện gọi ta qua bình phong: “Thái hậu nương nương, người thật sự mặc kệ sống c..hết của Tư gia sao, ta... ta chính là phụ thân ruột của người đó.”

 

Ta thả mỡ trong tay xuống, môi son khẽ mở: “Mấy năm trước, phụ thân chỉ biết Kim Bình, không biết Ngân Ỷ. Hiện tại lại nhớ tới ai gia? Muộn rồi.”

 

Năm thứ hai phụ tử Tư gia đi trấn thủ biên cương, liền c..hết oan c..hết uổng.

 

Nghe nói trước khi phụ thân c..hết, để lại cho ta một phong thư tự tay viết, ước chừng có mười trang giấy.

 

Ta nhìn lướt qua, câu đầu tiên chính là: [Ngân Ỷ, sai lầm của phụ thân đã gây ra mối hận thù vĩnh cửu, dẫn đến mối quan hệ phụ tử giữa ta và con đến mức này ngày hôm nay ...]

 

Phần sau, ta lười đọc tiếp.

 

Chỉ là khi ngẫm lại, chỉ có thể nghĩ đến khuôn mặt ra vẻ đạo mạo của Tư Kim Bình.

 

Giờ khắc này, cái c..hết của bọn họ cũng không có vẻ kỳ quái, dù sao huyết mạch đích xuất của cả nhà này, đều rất thanh cao.

 

Tất cả quá khứ đều tan thành mây khói.

 

Cuộc sống của Tư Ngân Ỷ ta, từ nay về sau quang minh rực rỡ.

 

(--END--)

 

 

Bình luận

4 bình luận

Loading...