Chạm để tắt
Chạm để tắt

Gia Nhược - Phần 12 (Hết)

Cập nhật lúc: 2024-08-14 11:41:13
Lượt xem: 2,729

Lưu Vinh bị xử tử.

 

Các quyền quý của Nam Lý quốc không những không có lòng thù hận quốc gia, mà còn cảm ơn chúng ta.

 

Ừm…

 

Thật kỳ diệu.

 

Sau đó, trong buổi triều hội, Sở Trinh mỉm cười hỏi các thế gia.

 

“Các ngươi còn muốn cản trở trẫm cải cách nữa không?

 

“Chư vị hãy suy nghĩ kỹ.

 

“Trong triều, các ngươi làm chủ.

 

“Nhưng trên đời này, kẻ cầm kiếm cầm đao lại là những người xuất thân từ hàn môn nhiều hơn.

 

“Các ngươi có thể đảm bảo rằng, trên đời này sẽ không xuất hiện một Lưu Vinh thứ hai?”

 

Lần này, cải cách thuận lợi được tiến hành.

 

Thế gia vẫn có nhiều ưu thế, nhưng hàn môn cuối cùng cũng có ngày được ngẩng cao đầu.

 

Ngày đầu tiên khi bảng vàng chiêu sinh công bố.

 

Ta và Sở Trinh lẫn trong đám đông, cùng nhau ngắm nhìn những cái tên trên bảng.

 

Có người hân hoan, có kẻ buồn bã, lại có người cảm động đến mức khóc nức nở.

 

Chúng ta cảm nhận được niềm vui ấy một cách chân thực, không kiềm được mà nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau.

 

Giữa đám đông, ta cũng nhìn thấy Cố Cẩm Tín.

 

Gã không dám tin mà giận dữ hét lên.

 

“Sao có thể không có tên ta?

 

“Ta từng là cửu khanh, sao lại không có tên trên bảng?

 

“Kỳ thi này không công bằng…”

 

Gã điên cuồng gào thét, chẳng mấy chốc đã bị sai dịch áp giải đi.

 

Vì sao gã không có tên trên bảng?

 

Bởi lẽ, đó chính là trình độ thật sự của gã.

 

Kiếp trước, vô số hàn môn sau khi thế gia bị tàn sát đã bước vào triều đình.

 

Nhưng địa vị quyết định tư duy.

 

Vừa vào triều, họ đã bắt đầu học theo cách của thế gia.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/gia-nhuoc/phan-12-het.html.]

Tung hô môn phiệt, xây dựng gia tộc.

 

Họ tự hào trở thành thế gia mới, và cũng như thế gia trước đây, đàn áp hàn môn.

 

Vậy, thế gia đã biến mất chưa?

 

Chưa!

 

Chỉ là thay đổi một nhóm người thành thế gia mới.

 

Kiếp trước, ta đã nhìn thấu bản chất sự việc qua sự im lặng của phụ thân và nỗi tiếc thương của ông đối với cố nhân.

 

Nhưng Cố Cẩm Tín thì chưa từng nhìn thấu điều đó.

 

Gã tưởng mình giỏi giang.

 

Nhưng thực chất, gã cũng chỉ là một đứa con cưng của thời đại mà thôi.

 

So với những người hàn môn thực sự có tài năng, gã chẳng đáng kể gì.

 

Khi trở về cung.

 

Trên bàn của ta đặt hai bản tấu.

 

Một là về việc Mạnh Thanh La sinh hạ một bé trai kháu khỉnh.

 

Cố lão phu nhân thấy việc xin phong tước bá cho con trai không thành, nên muốn thử xin phong cho cháu nội.

 

Ta đã đồng ý.

 

Nhà họ Cố thực sự không còn hy vọng.

 

Nhưng Mạnh Thanh La và Cố lão phu nhân không hồ đồ, hẳn sẽ dạy dỗ đứa trẻ thật tốt.

 

Đến khi đó, con làm bá tước, cha là thường dân.

 

Nhà họ Cố chắc sẽ rất náo nhiệt!

 

Nghĩ đến đã thấy vui.

 

Tấu chương còn lại là từ Bắc Lương quốc, họ phái sứ đoàn đến, có ý định kết thân với triều đình ta.

 

Nhìn vào tấu chương này.

 

Ta hiểu rõ nhiệm vụ tiếp theo của mình: tạo dựng một thời đại thịnh thế, để vạn quốc đến triều bái!

 

Sở Trinh lật xem tấu chương, sắc mặt biến đổi.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Ngay cả tên thô tục như Cố Cẩm Tín cũng có con, trẫm cũng phải có!”

 

Đêm nay định sẵn là một đêm không ngủ…

 

Nhưng ta nguyện lòng cam chịu.

 

-Hoàn-

Loading...