Chạm để tắt
Chạm để tắt

Gặp Hươu - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-09-06 11:04:44
Lượt xem: 1,246

Cảnh Yến bảo ta trải chăn đệm, hắn lại lấy thanh đao dưới gối, nặng nề đặt trên bàn xa.

 

Ta giật mình, nhất thời quên mất động tác, đứng nhìn thanh đao.

 

"Nhìn gì?" Cảnh Yến nháy mắt với ta, cười nửa thật nửa đùa, "Nguyên Nguyên, bổn vương cũng sợ. Bổn vương cũng biết, nàng thật sự dám đ.â.m c.h.ế.t ta."

 

Những lời đùa của hắn luôn khiến người ta không dám cười.

 

Ba ngày trước, hắn cũng nháy mắt với ta, dáng vẻ như một tên hoa hoa công tử, nói ta là thông phòng của hắn.

 

Trốn được đêm đó, đêm này, cũng vẫn không trốn nổi.

 

Đêm khuya, ta nằm bên cạnh hắn, không còn bồn chồn như trước, ngược lại một tay ôm lấy cánh tay hắn, một tay nắm lấy tay hắn.

Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰

 

Ta chậm rãi dùng ngón tay vuốt ve lòng bàn tay hắn.

 

Đưa ta vào chốn hiểm nguy là bàn tay này, cứu ta khỏi nước sôi lửa bỏng cũng là bàn tay này.

 

Đánh ta là bàn tay này, cho ta trái ngọt cũng là bàn tay này.

 

Mọi trò của ta, bàn tay này đều đỡ. Bàn tay này chỉ khẽ đẩy nhẹ, ta liền từng bước lùi lại, thua không còn mảnh giáp.

 

Ta đả thương địch một ngàn, tự hại mình tám trăm, hắn lại bốn lạng đẩy ngàn cân, nhẹ nhàng hóa giải mọi thứ.

 

Là ta quá tự tin vào mình, mới đánh giá sai hắn, ta vốn định thăm dò xem hắn thích gì, xem hắn hiện tại có thể dung túng ta đến mức nào.

 

Hắn không tiếp chiêu, chỉ một câu nhẹ nhàng đã vạch trần ta, còn tặng ta một câu "không ưa trò này".

 

Nghĩ đi nghĩ lại, ta không kìm được, trong bóng tối thở dài một tiếng.

 

"Đừng nghĩ nữa, Nguyên Nguyên, ngủ đi." Cảnh Yến cười cười, có phần ám muội nhéo nhẹ eo ta một cái, "Sao, có vẻ như ta vẫn chưa khiến nàng mệt?"

 

Ta sợ nhột, liền bật cười khúc khích, hắn lại càng hứng thú, mãi đến khi ta cầu xin mới chịu dừng.

 

---

 

Hôm sau, ta dậy muộn, Cảnh Yến cũng không gọi ta, khi ta tỉnh dậy, nghe người nói Cảnh Yến đã lên triều xong về, giờ đang ở thư phòng.

 

Hắn không tìm ta, tất nhiên ta cũng không tự tìm phiền phức. Đến trưa, vẫn là nha hoàn trong phòng nhắc ta, ta mới miễn cưỡng mang theo hộp thức ăn, đến thư phòng đưa cơm cho hắn.

 

Trên đường đi qua biệt viện, còn thấy Lăng Nghi và Chức Hoan đang ngồi trong đình trò chuyện.

 

Thân phận ta thấp, đã thấy họ, không thể không chào hỏi.

 

Hai người cũng coi như khách sáo, không coi ta là cái gai trong mắt, còn mời ta ngồi xuống cùng, thưởng thức điểm tâm trong phòng họ.

 

Trò chuyện một lúc, Lăng Nghi đột nhiên hỏi ta: "Nguyên Nguyên, trên người ngươi là mùi hương gì vậy?"

 

"Nô tỳ cũng không biết." Ta chớp chớp mắt, lấy hộp phấn Cảnh Yến tặng ra, "Vương gia ban thưởng, nô tỳ bèn dùng một chút. Từ nhỏ nhà nghèo khó, nên nô tỳ cũng không hiểu những thứ này."

 

Lăng Nghi nhận hộp phấn, ngửi một chút, lắc đầu, rồi trả lại cho ta: "Ta cũng không rõ, nhưng là đồ Vương gia ban thưởng, chắc chắn là thứ tốt, Nguyên Nguyên thật có phúc."

 

Chức Hoan ngồi bên lại đột nhiên lên tiếng: "Nguyên Nguyên, đừng để hộp cơm nguội."

 

Ta nghe vậy, lập tức đứng dậy cáo từ, Lăng Nghi cười, Chức Hoan lại nhìn ta đầy ẩn ý.

 

Ta tất nhiên hiểu vì sao họ như vậy—phấn mà Cảnh Yến tặng ta không phải vật gì hiếm, chỉ là bên trong có trộn xạ hương, mùi xạ hương rất đặc biệt, nên cần phải dùng hương liệu khác để át đi.

 

Khi bôi lên mặt không nhận ra, nhưng để trong hộp, lại ngửi thấy ngay.

 

Lăng Nghi làm sao không hiểu tác dụng của xạ hương? Nàng ta chẳng qua là cho rằng, Cảnh Yến ban thưởng cho ta món đồ như vậy, ý tứ đã quá rõ ràng, ta không đủ sức gây phiền phức cho nàng ta.

 

Chức Hoan rõ ràng không dễ bị lừa như vậy, từ lần đầu gặp nàng ta, ta đã cảm thấy, nàng ta không phải người đơn giản.

 

Khi ta mang hộp thức ăn đến trước cửa thư phòng Cảnh Yến, trong phòng chỉ có hắn và một tên thị vệ.

 

"Vương gia, đêm qua phủ Hầu tước lôi ra hai ma ma, m.ó.c t.i.m gan, vứt sau núi cho chó ăn rồi." Không biết tên thị vệ này thật sự không để ý đến ta, hay cố tình nói cho ta nghe, "Nữ nhân đó không phải kẻ đơn giản, Vương gia, chúng ta không thể giữ lại."

 

Ta nhẹ nhàng ho khan một tiếng, bước vào phòng, không nhìn tên thị vệ đó, đi thẳng đến trước bàn Cảnh Yến đặt hộp thức ăn xuống: "Trên đường có chút chậm trễ, ngài xem, nếu nguội rồi ta sẽ mang đi hâm nóng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/gap-huou/chuong-8.html.]

 

Cảnh Yến cười nhìn ta một cái, rồi quay sang nhìn tên thị vệ.

 

"Con sói con này là một kẻ thù dai." Hắn chỉ vào ta, cười nói, "Nghiêm Phong, ngươi phải cẩn thận, nàng đã nhớ rõ ngươi rồi đấy."

 

Tên thị vệ này tên là Nghiêm Phong, hắn hung tợn, khinh bỉ lườm ta một cái, khoanh tay quay đầu đi.

 

Ta cũng không thèm để ý, mở hộp thức ăn cho Cảnh Yến rồi định rời đi.

 

Cảnh Yến quả nhiên gọi ta lại, cười híp mắt ngả lưng trên ghế: "Nguyên Nguyên, nàng đi đâu mà vội vã vậy?"

 

Ta không quay đầu lại, cười mà như không cười đáp: "Ta lén lút với ai đó, đang vội đi gặp."

 

Nghiêm Phong quát lớn: "Vô lễ!"

 

Ta quay đầu lườm hắn một cái, cười lạnh một tiếng: "Lén lút cũng không phải với ngài, ngài gấp cái gì?"

 

"Ai chà, Nguyên Nguyên..." Cảnh Yến với vẻ mặt như xem kịch vui, giống như đang đóng tuồng đưa lời thoại cho ta, "Bổn vương có chọc gì nàng đâu!"

 

"Chẳng phải không thể giữ ta lại sao? Để tên ngốc này hầu ngài ăn đi." Ta hất cằm về phía Nghiêm Phong, "Sau này hắn hầu ngài ăn, hầu ngài ngủ, Nguyên Nguyên bớt chuyện."

 

Nghiêm Phong lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt đầy khinh bỉ nhìn ta, nói: "Ta phụng mệnh bảo vệ vương gia, bảo vệ vương phủ chu toàn, há có thể để một nha hoàn như ngươi so sánh!"

 

"Vương phủ để ngài bảo vệ chu toàn, vậy sao còn để người khác xông vào, đánh c.h.ế.t một người, làm bị thương một người, kéo đi hai người để nuôi chó chứ?" Ta cười nhạt, lời nói không nhường nhịn, chỉ chọn những câu chọc tức hắn: "Làm việc mà chỉ lo được đầu mà không lo được đuôi, thật vô dụng."

 

"Nguyên Nguyên, bổn vương còn đang dùng bữa." Cảnh Yến đứng dậy, giả vờ vỗ vỗ đầu ta, cười nói: "Cho bổn vương chút thể diện, thôi bỏ qua đi."

 

"Ngu không thể tha, tục không thể nhẫn!" Nghiêm Phong giận đến đen mặt, trước khi đi còn mắng thêm một câu: "Hạ quan còn tưởng nàng là nhân vật lợi hại gì, thật là nhìn nhầm rồi!"

 

Được, cứ cho rằng ta ngu dốt cũng tốt thôi!

 

Ta vừa khiến Nghiêm Phong tức giận bỏ đi, Cảnh Yến liền chỉ vào ta, cười mắng: "Thật là, cơ trí c.h.ế.t mất thôi!"

 

Nghiêm Phong chỉ là một võ tướng, đầu óc không linh hoạt, nhưng Cảnh Yến thì không như vậy, hắn là người tinh tường, tự nhiên sẽ không nghĩ rằng ta chỉ đang đùa giỡn với Nghiêm Phong.

 

Hắn nhướn mày nhìn ta, giả vờ hít hít vài hơi, cười nói: "Nguyên Nguyên thật thơm, sao lại có mùi hương ngào ngạt thế này?"

 

Ta cũng giả vờ đẩy nhẹ hắn một cái, cười nói: "Cổ có chút vết tích, thật xấu hổ, đành phải dùng phấn để che lại."

 

Hắn vòng tay ôm eo ta đầy thân mật, nhưng trong mắt lại không chút cảm xúc, chỉ dùng đôi mắt đen như mực đó chăm chú quan sát biểu cảm của ta.

 

"Đừng nhìn ta như vậy, vương gia." Ta mỉm cười với hắn, tinh nghịch chớp mắt: "Đôi lúc ta thật sự cảm thấy, ngài cũng là người hồ đồ. Khi không chiếm được thì vừa dỗ dành vừa đe dọa, hận không thể đem người khác ra làm trò đùa gấp trăm lần, giờ chiếm được rồi, sao lại bắt đầu suy nghĩ nhiều thế?"

 

Lời ta đã nói rất rõ ràng, cũng chẳng ngại gì mà nói thêm: "Ngài là vương gia, Nguyên Nguyên là thông phòng của ngài, thân phận đã rõ ràng, lẽ nào ta còn phải hổ thẹn mà không chịu theo? Theo lý, vương gia có nên như câu 'bể rộng ba ngàn nước, chỉ lấy một gáo thôi?' Vương gia, chúng ta ai đang mơ đây?"

 

Cảnh Yến nheo mắt nhìn ta, ta nhận ra, khi hắn suy nghĩ gì đó, hắn thường làm như vậy. Sau một lúc, hắn cười nhẹ: "Nguyên Nguyên, đều là nàng nói, bổn vương chưa hề nói một chữ nào."

 

"Vương gia không cần phải nói, vì Nguyên Nguyên biết đoán. Nguyên Nguyên biết nói, nên vương gia không cần đoán." Ta tiến lại gần hắn hơn, nhẹ nhàng nói:

"Vương gia, Nguyên Nguyên sẽ không dựng lên màn kịch tình sâu nghĩa nặng nào cho ngài, ngài cũng đừng trao tặng Nguyên Nguyên tấm biển liệt nữ kiên cường, được không?"

 

Ta sẽ không mong cầu tấm chân tình của hắn, hắn cũng đừng truy xét lòng ta. Tình cảm yêu đương là chuyện của kẻ tiểu nhân, còn chúng ta là những kẻ đặt sinh mệnh trên tay mà đi qua ngày tháng, tình cảm chỉ là gánh nặng.

 

Cảnh Yến xoa xoa tóc ta, ngón tay lướt qua sau tai và cổ ta, cuối cùng dừng lại ở má ta. Ánh mắt hắn nhìn ta có chút thương xót, còn một chút ôn nhu, thật không giống hắn chút nào.

 

"Nàng nói đều đúng, Nguyên Nguyên, nhưng nàng còn nhỏ…" Hắn ngưng một chút, vùi mặt ta vào n.g.ự.c hắn, nhẹ nhàng nói: "Nàng còn nhỏ, nàng không biết, những chuyện này không thể tự quyết định được."

 

Ý hắn là gì, lẽ nào hắn sẽ yêu ta sao? Trong lòng ta không khỏi cười thầm, mỉa mai hắn.

 

Cảnh Yến vẫn như vậy, dường như chỉ cần nhìn thoáng qua là đã thấu hiểu ta, chậm rãi nói thêm: "Nguyên Nguyên, đừng hiểu lầm, ta nói không thể tự quyết định được, nghĩa là không do nàng quyết định, chứ không phải không do ta quyết định."

 

Suy cho cùng, hắn chỉ lo rằng ta sẽ thật lòng với hắn.

 

Ta không nói gì, ngẩng đầu lên nhìn hắn, làn da hắn rất trắng, còn trắng hơn cả nữ nhân, chỉ là nhờ đôi mắt sắc lạnh như sói, cùng chiếc mũi cao thẳng, khiến hắn không bị xem là yếu đuối. Môi hắn mỏng, sắc môi cũng nhạt, khóe môi luôn hơi cong lên, nhưng không rõ có phải là đang cười hay không.

 

Khí chất của hắn tuyệt không hèn mọn, gương mặt cũng không phải là xấu xí, nhưng đôi mắt này không bộc lộ chút vui buồn, còn miệng thì không biết câu nào là thật. Ta tự biết mình vốn là người thận trọng, sẽ không bao giờ đem tấm chân tình trao cho một người như vậy.

 

"Nhìn thấu rồi, Nguyên Nguyên." Hắn cất giọng, cắt đứt dòng suy nghĩ của ta, cúi đầu dùng mũi hôn nhẹ vào ta, giọng nói trầm thấp, đầy mờ ám: "Bổn vương không chỉ có khuôn mặt đẹp, Nguyên Nguyên, nàng biết điều đó mà."

 

---

Loading...