Chạm để tắt
Chạm để tắt

Gặp Hươu - Chương 21

Cập nhật lúc: 2024-09-06 15:21:36
Lượt xem: 928

Năm đó, Cảnh Yến hai mươi bốn tuổi, ta và Vãn Thược đều mười tám.

 

Ta vẫn nhớ rõ ngày hắn cưới nàng ta, hắn vận lễ phục, cưỡi ngựa cao to, bông hoa đỏ trước n.g.ự.c rất hợp với hắn, dây tua đỏ trên bàn đạp bay phấp phới trong gió, khiến hắn trông thật uy nghi.

 

Hắn nói: "Nguyên Nguyên, bổn vương nhất định sẽ cho nàng điều tốt hơn."

 

Ta cười nhẹ, nói: "Vương gia, tắm sạch rồi cuốn lại trong chăn, thế là đủ rồi."

 

Hoàn thành lễ nghi cho người mới, uống rượu giao bôi, theo thứ tự nhập phủ trước sau, đến lượt Vãn Thược còn phải dâng cho ta một ly trà.

 

Nhìn qua, ta thấy rõ nàng ta hôm nay đạt được điều mình mong muốn, tâm trạng rất tốt, khi dâng trà thậm chí còn cười với ta.

 

Nàng ta nói: "Khi ngươi nhập phủ có từng được hưởng qua loại vinh dự này không?"

 

Ta nhận trà, nhấp một ngụm, đáp lại: "Muội muội được cưng chiều như thế, không phải ai cũng có thể có được."

 

Nàng ta biết rõ, thứ ta đang nắm giữ trong tay, còn tốt hơn cả cái gọi là 'vinh dự' này.

 

Đến tối, các tỳ nữ trong phòng có lẽ sợ ta đau lòng, không biết từ đâu kiếm ra mấy câu chuyện cười nơi phố chợ, cứ nhất quyết kể cho ta nghe.

 

Những câu chuyện cười ấy rõ ràng đều là học lỏm từ đâu đó, diễn đạt thì vụng về, ta nói: "Không muốn nghe nữa, mệt rồi, ta muốn đi ngủ."

 

Nàng lại nói: "Chủ tử, ngài đừng tắt đèn xong lại chui vào chăn mà khóc một mình nhé."

 

Ta nhìn nàng, chợt nhớ đến bản thân ta lúc trước, cũng từng dè dặt như vậy, cũng từng linh hoạt như thế. Giờ chỉ mới hơn một năm trôi qua, ta đã không còn là nha hoàn thông phòng run rẩy ôm chăn mà khóc thút thít nữa rồi.

 

Đêm hôm đó thật sự thê thảm, ta run rẩy hỏi Cảnh Yến: "Vương gia, Nguyên Nguyên tối nay không thoát được, đúng không?"

 

Cảnh Yến vuốt ve gương mặt ta, giọng nói hoàn toàn không mang chút ấm áp: "Lời này của nàng, như thể bổn vương đang bảo nàng đi chịu c.h.ế.t vậy."

 

Một năm sau, cũng là ta, trong đêm ấy từ phía sau ôm lấy hắn, nói với hắn: "Vương gia, kiếp nạn này, chúng ta không thoát khỏi, cứ cưới đi."

 

Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰

Hắn quay lại ôm chặt lấy ta, trong lòng vô cùng ấm áp, đáp lại ta: "Nguyên Nguyên, đừng chạy trốn, chúng ta phải vượt qua. Bản vương sẽ đưa nàng, chúng ta cùng nhau vượt qua cửa ải này."

 

Những sự việc đã qua, có những thứ là toan tính, có những thứ không lường trước được, phức tạp đan xen, từng bước một dẫn đến hiện tại.

 

Tỳ nữ thấy ta không nói gì một hồi lâu, liền hỏi: "Chủ tử, nô tỳ nói sai rồi, có làm ngài đau lòng không?"

 

Ta mỉm cười với nàng, không đáp lại — đêm nay, ai mà không phải là người đang đau lòng?

 

Thật ra ngày đó, tỳ nữ còn hỏi ta một câu: "Chủ tử, ngài có thích vương gia không?"

 

Ta chống cằm, lười nhác dựa vào cái bàn nhỏ nhìn nàng.

 

Ta đáp: "Tiểu nha đầu, chuyện này, ngươi không nên hỏi, ta cũng không thể trả lời."

 

Thích, hay không thích, ta chưa từng tự hỏi mình câu đó sao? Không, ta cũng đã tự hỏi, ta cũng từng suy nghĩ nghiêm túc, chỉ là không có đáp án mà thôi.

 

Không phải lúc này, bây giờ chưa phải lúc.

 

Vãn Thược từng nói một câu rất đúng, 'Quan tâm sẽ bị loạn'. Nhiều chuyện rõ ràng là hiển nhiên, một khi liên quan đến thích, sẽ không nhìn rõ được.

 

Cảnh Yến đã từng dạy ta, một khi thích, sẽ muốn ngay lập tức ở bên người đó, một giây cũng không đợi được. Một khi thích, nghĩ đến việc phải rời xa người đó, chia sẻ với người khác, sẽ không thể chịu đựng nổi. Một khi thích, sẽ muốn biết tất cả bí mật của người đó, không cho phép người đó giấu giếm bất kỳ điều gì.

 

Ta và Cảnh Yến, hiện tại, đều không có tư cách này.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/gap-huou/chuong-21.html.]

Nhưng chúng ta đều mong muốn đối phương được tốt, không quan trọng là vì điều gì, chúng ta đều hy vọng đối phương có thể sống lâu dài, an toàn, có thể thuận lợi nhìn thấy mặt trời ngày mai.

 

Có lẽ, điều đó cũng được tính là thích? Hay là ta nên coi đó như một liên minh lợi ích, sẽ an toàn hơn?

 

Ta từng bỏ lỡ cơ hội g.i.ế.c c.h.ế.t Cảnh Yến, nhưng ta rất rõ ràng rằng, nếu lúc đó hắn không quay lại, chỉ quay lưng lại với ta, ta thật sự đã ra tay.

 

Nhưng hắn nhìn ta, đôi mắt ấy sâu thẳm và u buồn, suýt chút nữa đã khiến ta c.h.ế.t chìm trong đó.

 

Nếu ta thật sự có thể ra tay, liệu hắn có bỏ qua không? Cái này, đến giờ ta vẫn không dám suy nghĩ kỹ càng.

 

Dù sao đi nữa, bây giờ Vãn Thược đã gả vào, còn ta và Cảnh Yến mới thật sự là một phe.

 

Ta và hắn nắm chặt lấy nhau, giống như hai con thú đang chiến đấu trong đấu trường, siết chặt lấy dao, không quan trọng là nằm bên cạnh ai.

 

Ba ngày sau, Cảnh Yến đưa Vãn Thược về nhà mẹ đẻ.

 

Trong trí nhớ của ta, khuôn mặt của Mạc Vãn Thược luôn bị biến dạng vì sự ghen tuông, lần này là lần đầu tiên ta thấy nàng ta tươi tắn, như một đóa hoa nở rộ, như được tắm mình trong ánh nắng ấm áp.

 

Cảnh Yến đã lăn lộn qua bao nhiêu sóng gió để có được ngày hôm nay, sao mà hắn có thể không dỗ nàng ta được. Dỗ nàng ta chỉ như dỗ một đứa trẻ ba tuổi mà thôi.

 

Vãn Thược lần này còn biết điều, nàng ta sợ nhất là bị Cảnh Yến ghét bỏ, mấy ngày này cũng khá là yên ắng. Ta thực sự không có tâm tình gì để chua xót, nàng ta vui hay buồn cũng chẳng liên quan gì đến ta, chỉ cần nàng ta biết điều là được.

 

Khi Cảnh Yến vào phòng ta, sắc mặt hắn trông rất khó xử, hắn diễn xuất tài tình như vậy, nhưng cũng không thể giấu được.

 

Không ngờ thấy hắn như thế, ta lại thấy thú vị, mỉm cười trêu chọc: "Ồ, Vương gia, ngài bị ai đó đá xuống giường rồi mới đến tìm ta sao?"

 

Hắn thở dài cười khổ, thậm chí có chút lúng túng vò đầu bứt tai: "Nguyên Nguyên, nàng đừng trêu ta nữa, nửa đời đóng kịch, đây là lần đầu tiên ta cảm thấy không thoải mái như thế này."

 

Ta không dễ dàng bỏ qua: "Cũng phải, Vương gia thật giỏi, nàng ta lại chịu ngoan ngoãn thả ngài đi, không làm loạn."

 

"Được rồi Nguyên Nguyên, đừng chọc ta nữa, ta nhớ nàng rồi." Hắn đợi một lúc, thấy ta không phản ứng, lại hỏi: "Lời này nàng cũng phải suy nghĩ thật giả sao?"

 

Cuối cùng ta cũng không nhịn được, cười khúc khích một tiếng, nói đùa với hắn: "Biết là thật rồi, chỉ là nhất thời chưa nghĩ ra phải nói gì."

 

"Nguyên Nguyên," hắn thở dài, như thường lệ ôm lấy ta, "Nàng không nhớ ta, cũng không chịu ghen."

 

Hắn thậm chí còn tỏ ra ấm ức, như thể việc hắn cưới Vãn Thược là lỗi của ta.

 

"Đã ghen rồi, giờ cả người đều chua loét." Ta thấy đủ rồi, ánh mắt tràn đầy sự trêu ghẹo, "Thật đấy, không tin ngài thử xem?"

 

Ta không giận hắn, nhưng hắn lại tỏ ra lúng túng như kẻ trộm, nói chuyện làm việc đều cực kỳ cẩn thận, như sợ ta sẽ đuổi hắn đi vậy.

 

Cuối cùng hắn cũng hết kiên nhẫn, nhẹ đẩy ta một cái: "Sao vậy, Cảnh Yến, chẳng lẽ ngài đã yêu ta rồi?"

 

Hắn đứng yên nhìn ta, một lúc lâu không nói nên lời.

 

Ta dịu dàng hơn, lại hỏi: "Thế ngài yêu Vãn Thược rồi sao?"

 

Hắn lắc đầu: "Không."

 

Lúc này ta mới kéo hắn lại gần, vòng tay qua eo hắn, nhẹ nhàng nói: "Vậy ngài có gì mà cảm thấy có lỗi với ta?"

 

Hắn bị mắc nghẹn, im lặng một lúc lâu không biết nói gì, cuối cùng bực tức véo má ta, dường như đã trở lại bình thường.

 

Chúng ta chẳng phải luôn như vậy sao? Có lúc cảm thấy ngươi hiểu ta nhất, ta hiểu ngươi nhất, nhưng cũng có lúc lại cảm thấy ngươi không hiểu ta, ta cũng chẳng hiểu ngươi.

 

Loading...