Chạm để tắt
Chạm để tắt

Gấp đôi nỗi sầu - 6 (END)

Cập nhật lúc: 2024-06-11 21:32:00
Lượt xem: 1,471

“Chương Như, cậu làm sao vậy? Sao còn chưa ra.”

 

"Tôi đang tắm, hôm nay ra nhiều mồ hôi, tôi thích sạch sẽ, phải tắm thêm một lát."

 

“Mày có sạch sẽ hay không liên quan rắm gì đến bọn tao, mấu chốt là nước nóng ở trường học hạn chế đó chị hai, nếu mày không đi ra thì bọn tao không tắm được!"

 

“Chờ một chút, sắp rồi sắp rồi.”

 

Ngoài miệng nói sẽ nhanh, nhưng nước bên trong vẫn không ngừng chảy.

 

“Nhân loại tiến hóa đi tới còn chị đi lùi lại đúng không? Một thân da heo tắm lâu như vậy mày chuẩn bị trụng nước sôi cạo lông mình để hầm thành thịt kho tàu hả? Tôi nói cho chị biết tôi muốn đi WC, nếu chị không đi ra tôi tiểu trên giường chị đấy, tao nói được làm được!"

 

Ừ, nổi điên vẫn có tác dụng, không biết có phải sợ tôi thật sự tè lên giường chị ta hay không, dù sao Chương Như cũng đi ra trong vòng hai phút.

 

"Giục giục giục giục, như đòi mạng, tao tắm rửa chúng mày giục giục cái gì!"

 

"Tôi chính là đòi mạng đấy, chị biết tắm bộ người khác không biết tắm sao?”

 

“Nguyễn Kiều, mày…” Chương Như vừa thấy tôi đã muốn động thủ, sau đó tôi liền khoe một chút cơ bắp trên cánh tay của tôi.

 

Chương Như: "......Có cái gì không dậy nổi, tao không chấp nhặt với mày!”

 

Nói xong liền ôm chậu rửa mặt xám xịt rời đi. Không thể không nói Chương Như vẫn có mắt nhìn, ít nhất biết đánh không lại liền chạy.

 

Nhưng chị ta đi ra hơi muộn, nên đến lúc tôi đi vào tắm, tắm được một nửa thì hết nước nóng.

 

Mấy ngày nay tôi đang đến kỳ kinh nguyệt cho nên không dám dùng nước lạnh rửa, đơn giản cầu nguyện với hệ thống: "Hệ thống, tôi hy vọng tôi có thể tắm với nước 45 độ C mỗi ngày."

 

Lần này hệ thống không có điều kiện, đồng ý yêu cầu của tôi. Sau tiếng tít tít, nước trong bồn tắm bắt đầu từ từ ấm lên. Tôi đi ngủ sớm sau khi tắm nhanh.

 

[Sao hôm nay không nói điều kiện với tao?]

 

[Tôi đang suy nghĩ.]

 

[Ồ?]

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

[Tôi tính toán khả năng thoát ly Chương Như sau khi tìm được một chủ nhân khác thích hợp, cô có nguyện ý tiếp tục làm chủ nhân của tôi không?]

 

[Tao không muốn.]

 

[Vì sao?]

 

[Có thể hơi đạo đức giả khi nói ra, nhưng tao thích tự mình thực hiện ước mơ của mình hơn. Thật khó để tận hưởng khoảnh khắc ngây ngất của thành công nếu điều mà tao luôn mong muốn có thể dễ dàng đạt được. Nhưng mà tao sẽ giúp mày tìm một chủ nhân mới tốt hơn Chương Như gấp nhiều lần]

 

[Ai?]

 

[Giữ bí mật trước, đến lúc đó sẽ biết.]

 

Nói xong tôi không nhìn hệ thống không ngừng hỏi, ngắm mắt ngủ.

 

Buổi sáng lúc thức dậy, Chương Như đã bị nóng đến đỏ bừng cả mặt. Vừa buồn ngủ vừa phơi nắng, ngủ lại ngủ không được, dậy lại không dậy nổi, nửa mê nửa tỉnh đứng lên thay quần áo trên đường còn phải rút mấy tờ khăn giấy lau mồ hôi một chút. Chương Như có thảm hay không tôi không biết, dù sao tôi thấy bộ dạng này của chị ta thì cũng rất sảng khoái.

 

“Chương Như, sao cậu lại nóng như vậy, nếu không cậu đi tắm cho tỉnh táo đi.”

 

Vì Chương Như thường xuyên đến muộn, cố vấn học tập lớp chị ta đơn giản phái lớp trưởng mỗi ngày tới xem chị ta rời giường.

 

Thấy toàn thân Chương Như ướt đẫm mồ hôi, lớp trưởng tốt bụng đề nghị.

 

Chương Như đại khái cũng biết tình trạng hiện tại của mình rất tệ, gật đầu liền cầm quần áo đi vào WC. Tôi vốn đã thu dọn xong chuẩn bị xuống lầu, thấy thế liền thả chậm động tác của mình.

 

9

 

Quả nhiên một phút sau, nhà vệ sinh liền truyền đến một tiếng thét chói tai.

 

“A a a a - -”

 

Lớp trưởng vừa nghe thấy âm thanh còn tưởng rằng Chương Như ngã, vội vàng chạy tới, tôi chậm rì rì đi theo phía sau chuẩn bị xem kịch vui.

 

“Làm sao vậy? Làm sao vậy? Cậu có khỏe không? Lúc Chương Như mở cửa, cả người chỉ quấn khăn tắm, cánh tay bị nước nóng làm đỏ lên. Đều tại mày, nếu không phải mày kêu tao tắm rửa, tao làm sao lại bị nước nóng làm phỏng .”

 

Chương Như chửi ầm lên, đồng thời thuận tay cầm chậu rửa mặt đập lên người lớp trưởng. Lớp trưởng bị Chương Như làm cho xấu hổ khiếp sợ đứng tại chỗ, nếu không là tôi ngăn cản một chút thật sự đã bị đập trúng.

 

"Ai nha Chương Như, chị người xấu nết cũng xấu quá, đúng là không biết xấu hổ lời nói như vậy cũng dám nói, chị không sợ bị trời phạt sao?"

 

“Mày...... sao chỗ nào cũng có mày, mày cút cho tao!”

 

Ngón tay Chương Như sắp chỉ đến trước mắt tôi, bị tôi né tránh.

 

“Ai nha chị nói chuyện thì cứ nói đừng đụng vào tôi được không, đụng tới tôi, tôi lại phải phải rửa mặt, sữa rửa mặt đắt tiền, bị chị đụng một lần tôi muốn rửa mặt nhiều lần, tôi sợ mua sữa rửa mặt mà bản thân nghèo luôn quá.”

 

Nói xong tôi quay đầu an ủi lớp trưởng: "Bạn học này, mau xuống huấn luyện đi, người như thế không cần để ý đến đâu, chị ta bị trực tràng thông não, cậu cũng không phải bác sĩ thú y chuyên nghiệp, chị ta có bệnh cậu không nhìn ra đâu.”

 

Nghe vậy lớp trưởng không nhịn được bật cười, lại thành công chọc giận Chương Như.

 

"Nguyễn Kiều, mày không lớn không nhỏ, tao là chị họ của mày, tao muốn méc cho dì nhỏ!"

 

“Cái này chị nói sai rồi, bình thường tôi rất có tố chất, tôi đây, nói chuyện có gai, nếu đ.â.m vào chị, vậy thật ngại quá, tôi là đang cố ý nhằm vào chị. Còn nữa, chị không cần mắc mẹ tôi, chị quên rồi à, mẹ tôi nói sau này sẽ không quan tâm đến chị nữa. Ôi, dì nhỏ của chị không cần chị nữa~”

 

“A a a a a - -”

 

Chương Như bị tôi làm cho tức giận đến mức hai tay nắm chặt xông về phía trước, kết quả sàn nhà quá trơn, chị ta lảo đảo, trong lúc duy trì thăng bằng tay không cẩn thận đụng phải công tắc vòi sen. Rào một cái, nước 90 độ C liền chảy xuống, Chương Như trốn rất nhanh, nhưng vẫn bị xối lên vai. Vốn chỉ có cánh tay bị bỏng đến ửng đỏ, hiện tại nửa chị ta vai đều bị thương.

 

Ồ, huấn luyện quân sự ngày cuối cùng, chi họ ham ngủ vừa đen vừa béo, lại bị phỏng phải nhập viện.

 

Sau khi Chương Như vào bệnh viện, từ bạn cùng phòng đến đồng đội đại đội của chị ta, từ cố vấn lớp đến sĩ quan huấn luyện, ai nấy cũng đều lộ ra nụ cười như trút được gánh nặng.

 

Không có Chương Như cản trở, buổi tập quân sự lần này đã kết thúc viên mãn.

 

Ngay khi khóa huấn luyện quân sự kết thúc, hệ thống bắt đầu lải nhải trong đầu tôi hỏi tôi sẽ giới thiệu ai.

 

[Nói cho mày cũng được, nhưng tao có một điều kiện.]

 

[Điều kiện gì?]

 

[Tao hy vọng mày khôi phục tất cả lại bình thường.]

 

[Muốn hủy bỏ nguyện vọng của cô sao?]

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/gap-doi-noi-sau/6-end.html.]

Thế mà hệ thống kia lại có sự kinh ngạc.

 

[Không phải hủy bỏ nguyện vọng của tao, mà là rút lại tất cả nguyện vọng mà mày đã thực hiện cho Chương Như và Thẩm Tú sau khi trói buộc họ.]

 

[Vì sao chứ?]

 

[Bởi vì tất cả những người vọng tưởng thông qua năng lực bên ngoài không làm lại được hưởng, đều không có tư cách hưởng thụ thành quả vốn thuộc về người khác.]

 

Hệ thống yên tĩnh vài phút sau, trịnh trọng mở miệng: [Tôi có chút sùng bái cô, cho nên tôi đồng ý với cô.]

 

Tôi thở phào nhẹ nhõm, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống.

 

[Hiện tại cô có thể nói cho tôi biết cô đề cử ký chủ là ai không?]

 

[Nói nhảm, đương nhiên là Nhà nước rồi]

 

[???]

 

[Xin nhờ, mày có thể thực hiện nguyện vọng là hệ thống cao cấp, Nhà nước nhất định có thể sử dụng mày triệt để đấy!]

 

10

 

Sau khi giao hệ thống cho Nhà nước, cuộc sống dần dần bình tĩnh lại.

 

Trong một đêm tôi gầy đi 10 cân, bắt đầu thức đêm, sau đó gian nan bò dậy sớm hơn 8 giờ.

 

Nhiệt độ nước tắm cũng không còn duy trì ở 45 độ C, ra ngoài cũng cần che dù chống nắng.

 

 Đồng thời cũng xảy ra một chuyện không lớn không nhỏ: Thành phố có hai thí sinh gian lận thi đại học bị bắt, thành tích thi đại học bị hủy bỏ, hành vi gian lận được ghi lại trong hồ sơ cá nhân, hạn chế thi ba năm.

 

Tuy rằng Thẩm Tú và Chương Như đều đã trúng tuyển vào các trường đại học liên quan, nhưng vì thành tích không có hiệu quả, cho nên các trường liên quan cũng không thừa nhận học tịch.

 

Tất cả lễ vật số phận ban tặng, sớm đã âm thầm đánh dấu giá cả. Những thứ không làm lại được hưởng, vốn là lầu các trên không, gió thổi qua liền tan thành mây khói.

 

Lúc Chương Như trở về trường học thu dọn đồ đạc, thay đổi rất nhiều. Người hơi béo một chút, tóc ít, mụn trứng cá nhiều. Tôi đã nói mà, chị ta mỗi ngày đều ăn nhiều dầu mỡ và đường, lại còn thức đêm sao tóc rậm rạp như vậy, xem ra hệ thống giúp chị ta không ít.

 

Nhìn thấy tôi, trong mắt Chương Như hiện lên một căm hận, nhưng rất nhanh liền biến thành tuyệt vọng.

 

"Là mày, có phải mày ước nguyện cùng hệ thống, tao mới biến thành như vậy hay không? Nhất định là mày, con khốn này, mày ghen tị vì tao ưu tú!"

 

“Tôi ghen tị với chị? Tôi ghen tị với chị cái gì? Ngoại trừ hệ thống giao cho chị quyền năng, chị có cái gì đáng giá để tôi ghen tị? Tôi chẳng những không ghen tị với chị mà tôi còn thương hại chị. Cảm giác mất đi tất cả thật không dễ chịu, Chương Như quý trọng hiện tại đi, hiện tại đã là thời khắc hạnh phúc nhất của chị, bởi vì mỗi thời mỗi khắc tiếp theo, chị đều sẽ càng ngày càng thối nát!"

 

Nói xong tôi kéo bạn cùng phòng rời đi, tôi còn phải đi học, không muốn lãng phí thời gian quý báu vào người không liên quan.

 

Đang học được một nửa, bạn cùng phòng đột nhiên đưa điện thoại di động cho tôi.

 

“Nghe nói chưa? Vừa rồi trước cổng trường xảy ra tai nạn ô tô.”

 

“Hả?”

 

“Hình như là lúc Chương Như ra khỏi cổng trường, một cô gái đột nhiên vọt ra. Cô ta vừa hét lên: Đều tại cậu, nếu không phải cậu, tôi đã lên đại học, vừa cầm d.a.o muốn đ.â.m Chương Như, hai người keo nhau ra tới đường chính, sau đó đã bị xe đụng. “

 

Vậy sao? Người tài xế kia thật xui xẻo.

 

(--END--)

 

-------------

1

Ta tên là A Oán, oán trong oán hận.

Ngày mẫu phi sinh ta, tuyết lớn rơi một ngày một đêm, người kêu rên một ngày một đêm.

Sau khi ta sinh ra chỉ nhìn ta được một lần, vị phi tử được đế vương sủng ái này liền qua đời.

Cho đến lúc sắp c..hết, vị đế vương người tâm tâm niệm niệm cũng không đến nhìn người lấy một cái.

Lý công công ôm ta đến bên cạnh phụ hoàng, ngài chắp tay đứng nhìn tuyết lớn ngoài cửa sổ, thật lâu sau mới mở miệng nói: "Gọi nó là A Oán đi.”

Lý công công giật mình: "Là Uyển Quỳnh Lâu sao?”

**(Uyển: 苑 -Yuàn: vườn hoa; Oán: 怨 - yuàn: oán hận)

Là oán hận sự chia ly.

Từ đầu đến cuối, nam tử mặc Minh Hoàng Long bào này, cũng chưa từng nhìn qua nữ hài phía sau lấy một lần.2.

Sau khi mẫu phi c..hết được vài năm, phụ hoàng liên tục nạp rất nhiều phi tử mới, sinh rất nhiều đệ đệ muội muội.

Còn ta bị ngài an trí ở cung U Lan, nơi này rất hẻo lánh, ở biên giới hoàng thành, cách tẩm cung của ngài cũng rất xa.

Không biết là ngài chán ghét ta, hay là đang trốn tránh cái gì. Dù sao thì ở trong hoàng thành to lớn như vậy, ta rất ít khi nhìn thấy phụ hoàng, ngài cũng ít khi nhìn thấy ta ở cung U Lan.

Trước kia Thập Nhất đệ và Bát muội thường xuyên đến cung tìm ta chơi, ta nghĩ có lẽ bọn họ cũng nhàm chán như ta. Nhưng sau đó, họ cũng không tới tìm ta nữa.

Chỉ có mỗi lần yến hội, ta mới có thể ở vị trí tầm thường, nhìn vị phụ hoàng chí tôn kia từ xa. Khoảng cách quá xa, xa đến mức thậm chí ta không thấy rõ hình dáng của ngài.

Bên cạnh ngài là vị hoàng hậu mặc phượng bào màu đỏ được khảm kim ti và bảo thạch.

Mỗi lần Hoàng hậu tham dự yến hội đều mặc y phục gọn gàng xinh đẹp, trang điểm xinh đẹp động lòng người. Nhưng son phấn có dày hơn nữa, cũng không che được sự lão hóa tiều tụy ngày càng tăng của nàng.

3.

Có một lần, ta đang chơi đùa ở Ngự hoa viên thì đụng phải phụ hoàng, ngài ngồi xổm xuống, dịu dàng sờ đầu ta, ánh mắt nhìn ta như là đang xuyên qua ta, nhìn một người khác.

“Đây là A Oán sao, lại cao thêm rồi.”

Ta cũng dùng thanh âm non nớt ngọt ngào gọi ngài: "Phụ hoàng~", ngài lại đột nhiên đứng dậy, nói rằng ngài còn có việc để cho ta tự mình đi chơi.

Nhũ mẫu ôm ta an ủi: "Bệ hạ sợ nhớ tới cố quý phi sẽ đau lòng, Nữu Nữu cũng đừng quá để ý.”

Nữu Nữu là nhũ danh nhũ mẫu đặt cho ta, tên thật của ta là Liễu Oán. Nhưng nàng nói chữ "Oán" quá không may mắn, lại không thể gọi thẳng dòng họ hoàng tộc, liền đổi âm gọi ta là Nữu Nữu.

Thật sự thì ta vẫn cảm thấy "A Oán" dễ nghe, phụ hoàng oán ta, ta làm sao không oán ngài chứ.

Ta lắc đầu tỏ vẻ không sao, trong lòng khinh bỉ: “Tra phụ sẽ không nhớ mẫu phi ta, ngài có nhiều phi tử như vậy, đã sớm quên mẫu phi ta lên chín tầng mây rồi.”

 

Đọc full OÁN HẬN tại Monkeyd

 

Loading...