Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

GẶP ANH VÀO NGÀY HÈ - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-10-13 23:38:08
Lượt xem: 1,102

Sau khi mua vé xong, tôi ngồi chờ trước rạp chiếu phim.  

 

Trong lúc Thẩm Trì đi mua trà sữa, một người đột nhiên chắn trước mặt tôi.  

 

Lục Dã đứng từ trên nhìn xuống, mặt mày cau có khó coi.  

 

"Này, Giang Hạnh, bây giờ cô bám vào cành cao rồi, hài lòng lắm chứ?"  

 

"Cô nghĩ Thẩm Trì thực sự nghiêm túc với cô sao?"  

 

"Nhà họ Thẩm giàu có như vậy, ngay cả tôi còn không muốn cô, nhà họ Thẩm lại cần cô sao?"  

 

Lục Dã không thấy vẻ bối rối mà anh ta mong đợi từ tôi.  

 

Tôi không nói một lời, đứng dậy rời đi.  

 

Lục Dã sững sờ, vội đuổi theo.  

 

Giữa cái nóng của mùa hè, tôi cúi đầu bước nhanh về phía trước.  

 

Lục Dã mặt mày u ám, theo sát phía sau, "Giang Hạnh, đứng lại!"  

 

Tôi càng đi càng nhanh, Lục Dã phải chạy vài bước, tóm lấy tay tôi và ép tôi vào thân cây.  

 

"Đủ rồi, cô còn định làm loạn đến bao giờ? Muốn tôi ghen thì nói thẳng ra, không cần phải cãi nhau với tôi."  

 

"Cô có biết tại sao tôi bắt nạt cô không?"  

 

Giọng anh ta vừa dữ dằn vừa tức tối.  

 

Kéo tôi trở lại những ký ức tăm tối trước kia.  

 

Mỗi khi tôi không làm theo ý anh ta, Lục Dã sẽ đối xử lạnh lùng, dùng chuyện chia tay để đe dọa tôi.  

 

Trước kỳ thi đại học, khi thấy tôi không muốn đi du học cùng anh ta, Lục Dã đã công khai chia tay tôi trước cả lớp.  

 

Tôi giằng tay ra khỏi sự kiềm chế của anh ta, "Anh cần lý do để bắt nạt người khác sao?"  

 

Lục Dã tức điên lên, "Đi du học với tôi thì sao? Tôi còn có thể thiệt cho cô sao?"  

 

Ngọn lửa giận dữ bị kìm nén lâu nay trong tôi cuối cùng bùng nổ, tôi giơ tay cào mạnh vào mặt anh ta, mắng gay gắt:  

 

"Cút đi! Đừng có chạm vào tôi!"  

 

"Anh nghĩ mình có chút tiền thì có quyền lựa chọn người khác à?"  

 

"Nhưng trong mắt tôi, anh chỉ là một tên bất tài chẳng ra gì."  

 

Lục Dã không ngờ tôi lại ra tay, trên mặt anh ta xuất hiện ba vết cào đỏ tươi, anh ta gầm lên:  

 

"Cô dám đánh tôi?"  

 

Cuộc tranh cãi kịch liệt thu hút sự chú ý của nhiều người xung quanh.  

 

Họ giơ điện thoại lên quay phim chúng tôi.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/gap-anh-vao-ngay-he/chuong-9.html.]

 

Lục Dã bất ngờ giơ tay lên định tát tôi.  

 

Tôi ngẩng mặt lên, lần đầu tiên cố gắng kìm nén sự sợ hãi và hét lên: "Anh đánh tôi đi. Tôi, thủ khoa khối tự nhiên của tỉnh, Giang Hạnh, đứng đây trước mặt anh, để anh Lục Dã đánh. Cho cả nước xem, học sinh giỏi trong mắt bọn giàu có các anh là cái gì!"  

 

Tay của Lục Dã dừng lại giữa không trung.  

 

Bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng quát phẫn nộ của một người đàn ông trung niên.  

 

Ngay sau đó, một cái tát vang dội rơi xuống mặt Lục Dã.  

 

Lục Dã bị đánh đến sững sờ, khó tin nhìn người vừa đến, "Bố..."  

 

Người đàn ông trung niên ra hiệu cho thuộc hạ kéo Lục Dã lên một chiếc xe.  

 

"Xem ra mày không cần phải học nữa rồi."  

 

"Cút xuống nhà máy làm vài tháng cho tỉnh lại."  

 

Khi bố của Lục Dã nhìn sang tôi, một người đột nhiên kéo tôi lại phía sau.  

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Ngay lập tức, giọng nói ấm áp vang lên.  

 

"Chào chú Lục."  

 

Ánh mắt sắc bén của ông Lục dịu lại, "Thẩm Trì? Sao cháu lại ở đây?"  

 

Thẩm Trì khẽ cười, "Cháu đang đi dạo với bạn gái."  

 

Ánh mắt ông ta dừng lại ở bàn tay đang nắm lấy tay tôi, sắc mặt dần tối lại.  

 

"Thằng Lục bị bố mẹ nó làm hư rồi, chú xin lỗi cháu, cô gái, vì lợi ích của cháu, đừng làm lớn chuyện."  

 

Lúc này tôi mới hiểu tại sao Lục Dã lại vô pháp vô thiên như vậy.  

 

Tôi lớn tiếng nói, "Chú Lục, lời không thể nói như vậy."  

 

"Chú có biết Lục Dã từng ép cháu đi du học cùng anh ta không?"  

 

"Dù cháu có học giỏi đến đâu, trong mắt anh ta, điều đó cũng không quan trọng bằng việc làm cho anh ta vui. Vậy giá trị của gia đình họ Lục là như thế sao?"  

 

Những tiếng xì xào bắt đầu vang lên xung quanh.  

 

"Trời ơi, làm sao lại nghĩ thế? Bắt một thủ khoa khối tự nhiên đi du học cùng con mình... thật quá đáng."  

 

"Đúng đấy, đất nước không cần nhân tài sao? Một công ty nhỏ mà dám tranh nhân tài với đất nước, thật quá kiêu ngạo."  

 

Sắc mặt ông Lục tái đi.  

 

Ông ta lập tức thay đổi thái độ, hạ giọng nói:  

 

"Cô bé, lúc nãy chú có nói nặng lời, chúng ta có thể nói chuyện riêng. Cháu muốn bao nhiêu tiền?"  

 

Tôi không chớp mắt, nói: "Cháu không cần tiền, cháu muốn Lục Dã ở lại trong nước, dựa trên thành tích của anh ta mà thi vào đại học."  

 

Lúc nào Lục Dã cũng không coi kỳ thi đại học ra gì. 

Loading...