Gả Cho Quỷ Đi! - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-07-07 20:33:14
Lượt xem: 6,907

Bước chân tôi nhẹ nhàng tiến vào, tầm mắt cố gắng di chuyển sang chỗ khác rồi nhìn vào trong từ đường.

Cả một loạt bài vị liệt tổ liệt tông của nhà họ Dương xếp đầy trên kệ, cô hai đã trở thành cái xác khô nằm trên mặt đất, cái c.h.ế.t giống hệt như Dương Soái Quân lần trước, toàn thân héo mòn, làn da trắng bệch, đôi mắt và miệng đều trừng to, hình như là c.h.ế.t vì đã bị kinh hoàng và đau đớn quá độ.

Bên cạnh đó chính là ba dượng đang bấm ngón tay triển thuật và Dương Lâm vẫn là bộ dạng điên khùng như ngày nào đang hoảng loạn đứng nấp sau lưng ông ta.

Gia chủ nhà họ Dương, Dương Thanh Minh ngồi trên ghế, một tay chống nạng, một tay vịn lấy thành ghế, sắc mặt tức giận nhìn thẳng vào tên hung thủ đã g.i.ế.c c.h.ế.t con gái của mình.

“Mộc Lân! Mau giao phách vương tim quỷ ra, ký hiệp ước, đời đời kiếp kiếp trung thành với nhà họ Dương, ta có thể tha cho ngươi không chết!”

Mộc Lân?

Tôi ngây người, không phải anh ấy tên Doanh gì gì sao? Tuy rằng khi đó tôi có hơi hoảng loạn nên chưa kịp nghe rõ tên của anh, nhưng tôi vẫn nhớ được một chữ Doanh, chứ không phải là Mộc Lân.

Người giấy lôi tôi đến trước mặt của ba dượng, Dương Lâm nắm lấy tóc tôi rồi nhìn anh ấy uy h.i.ế.p nói: “Quỳ xuống, dập đầu với tao! Nếu không thì tao sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t nó!”

Giây tiếp theo, “Mộc Lân” cười rồi, trước tiên là cười nhẹ, sau đó nhún vai, càng nhún càng nhiều, cuối cùng là đưa tay che mặt cười một cách sảng khoái.

“Hahahahaha...”

Anh ấy càng lúc càng cười dữ dội hơn, giống như vừa nghe được chuyện gì buồn cười lắm vậy.

Sắc mặt của Dương Thanh Minh trùng xuống: “Mộc Lân, chuyện đã đến mức này, ngươi còn cười được sao, ngươi nói muốn gặp con bé thì cũng đã gặp rồi, nếu như bây giờ ngươi trúng phải thuật trói hồn của nhà họ Dương ta, còn không mau quỳ xuống phục tùng đi!”

“Hahahahaha...”

Anh ấy vẫn tiếp tục cười, vừa cười vừa tự lẩm bẩm: “A Bạt, sự luân hồi của đời đời kiếp kiếp, sự nguyền rủa oán hận ngàn năm này, có phải là rất thú vị hay không?”

(Bạt là một loài quỷ gây hạn hán).

“Khi xưa nàng nguyền rủa ta bất tử bất diệt, vậy nàng có nghĩ đến bản thân sẽ trở thành như thế không?”

“Hahahahaha...”

Bầu không khí đột nhiên trở nên rất quỷ dị, không ai hiểu rốt cuộc anh ấy đang nói gì.

“Mày cười cái gì hả? Không phải mày quan tâm nó lắm sao? Mày có tin tao lập tức khiến cho nó...”

“Dương Lâm!” Dương Thanh Minh hét lên, cản lại những lời xàm ngôn của chị ta.

Sắc mặt của ông đã thay đổi từ sớm, Dương Thanh Minh hoảng hốt nhìn “Mộc Lân”, giống như những lời vừa nãy là chuyện đáng sợ từ trước giờ ông mới gặp phải vậy.

“... Bất tử bất diệt.”

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ga-cho-quy-di/chuong-9.html.]

“Ngươi, ngươi, ngươi không phải Mộc Lân! Không phải quỷ vương ngàn năm đang trú ngụ tại núi Nhạn Nhai!”

Dương Thanh Minh bật dậy, run rẩy chỉ vào bóng lưng thẳng tắp đang đứng đó: “Phải rồi, phải rồi, hôm qua không phải giờ lành mà đã đến, ngươi không phải là con quỷ vương đó, ngươi không phải!”

“Ngài...”

“Rốt cuộc là ai?!”

Giọng điệu của ông ta thay đổi rồi, nhưng Dương Lâm vẫn chưa phát giác được gì, gào mồm lên nói: “Ông nội, cho dù hắn không phải là quỷ vương thì cũng chả khác biệt gì cả, hắn đã trúng thuật trói hồn thì mình vẫn còn cách thâu tóm hắn được mà!”

Ba dượng cũng hùa theo: “Ba à! Trên đời này làm gì còn có bất tử bất diệt cơ chứ, nhất định là hắn đang hù dọa mình thôi, mình mau chóng liên thủ triển thuật đi ba!”

Chậc!

Một tiếng chậc, giống như giọt nước đang rơi thẳng vào lò lửa, nhưng vẫn có thể vùi lấp hết tất cả.

“Trúng thuật? Chỉ là một chút thuật che mắt thôi, vậy mà các ngươi cũng không nhìn ra được, loài người của đời này lại suy tàn đến thế sao, vậy mà các ngươi dám tự xưng là đệ nhất thuật pháp thế gia cơ.”

Anh ấy nhìn qua đây, Dương Bồi Minh dường như vừa nghĩ tới gì đó, lập tức kéo tay tôi vén tà áo lên.

Trên cánh tay trắng tinh, một nốt ruồi son từ từ xuất hiện ở phía trên.

Dương Lâm nhìn thấy lập tức hét lớn.

Ba dượng và Dương Thanh Minh đương nhiên cũng theo đó lùi lại vài bước.

Đương nhiên anh ấy không chịu bỏ qua dễ dàng vậy, trái lại anh nhìn vào mắt của tôi và nói: “Nương tử, nói cho họ biết tên của ta đi.”

Tên?! Đám người đó đưa mắt nhìn qua đây.

“Gọi chân danh của ta, ta sẽ hiện thân ngay!”

Ký ức của đêm hôm đó bắt đầu ùa về trong não bộ, mọi thứ... đã trở nên rõ ràng không một chút mơ hồ.

Cho đến khi cái tên đó bắt đầu hiện hữu trong ký ức, đến cả một người không biết thuật pháp âm dương như tôi cũng phải chấn kinh, bất giác bèn hô lên: 

“--- Doanh Câu!”

Qua nhiều năm sau, tôi cũng không thể nào quên được khung cảnh này.

Chân danh của anh ấy tái xuất nhân gian, khoảnh khắc đó khiến cho cả thế giới trở nên tối đen như mực.

Bao nhiêu tiếng gào thét đến từ nơi vực sâu của địa ngục, để chào đón sự trở lại của anh trên thế gian này.

 

Bình luận

2 bình luận

Loading...