Gả Cho Quỷ Đi! - Chương 13 (Đại Kết Cục + Phiên Ngoại)

Cập nhật lúc: 2024-07-05 03:05:40
Lượt xem: 7,030

Tôi không biết cái tên gợi đòn này nhắc đến hai chữ A Bạt bao nhiêu lần rồi.

“Haiz.”

Anh ấy thấy tôi ngẩn người, liền nhẹ nhàng cử động ngón tay trên trán.

Ngón tay lạnh giá đó xuất hiện một luồng hàn khí, thuận theo tâm mi đi thẳng vào trong cơ thể.

Và rồi có một cô gái mặc đồ màu xanh với sắc mặt lạnh lùng hiện ra trước mắt tôi.

Cô ấy giống y hệt như tôi vậy.

“4400 năm trước, nàng tên là Nữ Bạt, là con gái của Hoàng Đế, thiên nữ chuyển thế, cùng ta là một đôi phu thê.”

Từng khung ảnh dần dần biến hóa trong não bộ ký ức của tôi.

Doanh Câu bại trận, bị phạt đến Hoàng Tuyền Minh Hải, tôi cầu xin Hoàng Đế nhưng ông lại không chịu đáp lời.

Sau này Doanh Câu kết hợp với hồn phách của Hống, trở thành thi tổ, khi đó cơ thể anh chưa phải là bất tử bất diệt, vẫn có thể bị g.i.ế.c như thường.

Ký ức dịch chuyển đến lúc anh tìm được một người đàn ông vạm vỡ như núi.

“Ta đã tìm đến Si Vưu, hắn là Vu tộc, ta muốn cùng hắn tiêu diệt Nhân tộc, thế là Si Vưu liền đồng ý ngay.”

“Tại sao lại phải tiêu diệt Nhân tộc?” Tôi bất giác mở miệng hỏi.

Giây phút này, tôi nhìn thấy ánh mắt của Doanh Câu đã biến sắc, như có một tia sáng lóe lên vậy: “Nương tử, khi ấy nàng ngăn cản ta cũng đã hỏi ta câu này đấy.”

Lời vừa dứt thì có một khung cảnh xuất hiện trong đầu tôi, khi ấy Doanh Câu mặc bộ giáp tồi tàn, tay cầm vũ khí, trông nhếch nhác vô cùng.

Tôi nhìn thấy anh sát hại bao nhiêu đồng bào trước đó đang chắn ở trước mặt anh.

“Tại sao lại muốn hủy diệt Nhân tộc? Chỉ đơn giản là do cha của tôi trách tội anh sao?”

Đột nhiên ánh mắt của Doanh Cậu trở nên sắc lạnh vô đối, anh cầm kiếm nhìn tôi trả lời: “Nữ Bạt! Lòng người khó đoán, bọn họ khiếp sợ sự hùng mạnh, kiêng dè sự hùng mạnh, những thứ này không nên tồn tại, nếu không thì các chư thần sớm muộn gì cũng bị hủy trong tay bọn họ mà thôi!”

“Ta và nàng vốn dĩ là phu thê, giáng thế phò trợ cho Hiên Viên diệt Vu, nhưng bây giờ thì sao chứ, thiên địa đổi dời, bao nhiêu giống nòi thượng cổ ngày một biến mất, chẳng phải là do Nhân tộc đứng sau lưng bày mưu với Thiên thần của chúng ta, nhân cơ hội trừ khử đi mối đe dọa của bọn chúng sao?!”

“Thời đại Mạt Pháp đã đến rồi.”

“Sớm muộn cũng sẽ có ngày, trời đất này sẽ vì sự ích kỷ của loài người mà chôn vùi hết tất cả sinh linh hùng mạnh của các ngoại tộc khác, thay trời đổi đất, biến hóa muôn loài, cho dù là Thiên thần đi chăng nữa cũng sẽ bị thay thế bởi những thứ mà bọn chúng muốn thôi!”

Biểu cảm của Doanh Câu rất phẫn nộ: “Cho nên ta không nên hủy diệt Nhân tộc, trả lại đất trời cho vạn tộc sao?!”

Hôm đó, chúng tôi đã cãi nhau một trận, bởi vì tôi không đồng tình với cách nói của anh, Nữ Oa nương nương tạo ra con người, Nhân Hoàng Phục Hy tạo ra lịch sử và pháp lý, dạy câu cá săn bắn, dạy trồng trọt chăn nuôi, dạy nấu nướng thức ăn, cho nên đất trời mới không còn những ngày tháng đấu tranh triền miên, rạn nứt ngân hà, cuộc sống mới bắt đầu trở nên bình lặng yên ổn.

Nhưng đến cuối cùng, trận chiến này vẫn phải xảy ra.

Anh ấy đã dùng vũ khí của chính mình đ.â.m thẳng vào tim tôi, khi đó tôi đã nguyền rủa anh rằng: “Doanh Câu, ta nguyền rủa ngươi từ nay người không ra người, quỷ không ra quỷ, sống bất tử bất diệt, ta rủa ngươi vĩnh viễn không nhìn thấy được mặt trời, chỉ có thể sống chật vật trong bóng tối, dõi theo Nhân tộc phồn hoa cùng với vạn tộc!”

Nói xong câu đó, tôi lại quay sang các đại thần bên cạnh Hoàng Đế hô to: “Ta nguyện lấy cái chết, mãi mãi trụy lạc trong luân hồi để trả giá, khiến cho Nhân tộc có thể mặt trời lên thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ, đêm tối có chư thần bảo vệ, không chịu sự tổn hại từ Doanh Câu!”

Nhưng khi anh ấy nghe tôi nguyền rủa, không biết là vì sao, anh không hề tức giận chút nào.

Đó là lần đầu tiên tôi thấy anh khóc, giọng nói của anh nghẹn lại: “Nữ Bạt, ta liền nguyền rủa ngươi đời đời kiếp kiếp luân hồi thành người tầm thường, chịu đủ sự hiểm ác đến từ Nhân tộc, để ngươi từ từ nhìn cho rõ, Nhân tộc mà ngươi muốn bảo vệ rốt cuộc là như thế nào!”

Trước khi chết, tôi nhìn thấy cơ thể của Doanh Câu bị mặt trời chiếu rọi vào, khói đen cũng từ từ bốc lên.

Tôi biết tôi đã nguyền rủa thành công rồi.

“A Bạt! Luân hồi chuyển kiếp nhiều lần rồi, đã nếm trải bao nhiêu sự hiểm ác, nàng nhìn lại thế gian này đi, ngoại trừ Nhân tộc cùng với những loài vật chưa khai sáng linh trí thì còn gì nữa đâu, mọi thứ đã giống như những lời ta từng nói, thần linh đã biến mất hết rồi.”

“Mà cho dù nàng có muốn bảo vệ chúng đi chăng nữa, bao nhiêu năm qua, bọn chúng vẫn chủ động tìm ta trong bóng tối, khẩn cầu van xin ta ban phát cho bọn chúng sự tà ác và hùng mạnh, nhân tính thâm độc, trước giờ sẽ không vì sự bảo vệ của nàng mà biến mất đâu.”

Lời nói của Doanh Câu đã kéo tôi về hiện thực từ trong ký ức hỗn loạn đó.

Anh ấy đưa tay ra, nói: “Nữ Bạt, về với ta đi!”

Thật sự mà nói thì, giây phút này tôi đã bị ảnh hưởng bởi Doanh Câu, nghĩ lại tất cả những đau đớn, phẫn nộ, không cam tâm, cùng với tất cả những thứ đã chiếm hết không gian trong lòng tôi.

Nhưng tôi lại nhớ đến ngoại, nhớ đến thầy cô bạn bè trong lớp, càng nhớ đến mẹ tôi hơn.

Bà nói với tôi rằng: “Nhà họ Dương là ngoại lệ, nhân chi sơ, tánh bổn thiện, rồi có một ngày, con sẽ nhìn thấy một thế giới hoàn toàn khác.”

“Nhuế Nhuế à, rồi sẽ có một ngày, con gặp được người con yêu thương nhất, và người đó cũng sẽ yêu thương con như vậy.”

Cuối cùng, tôi lùi lại vài bước: “Doanh Câu, tôi không phải Nữ Bạt, tôi là Dương Nhuế, đối với thế giới này, tôi còn rất nhiều hy vọng, cho nên thật xin lỗi, tôi mong anh đừng làm hại đến thế giới này...”

Tôi biết rằng, có thể tôi sắp trở thành thánh mẫu rồi.

Nhưng chí ít... tôi thật sự vẫn còn ấp ủ hy vọng.

Thứ khiến tôi không thể ngờ tới chính là, Doanh Câu rút tay lại, chỉ nhẹ giơ bàn tay ra, thanh hắc thương liền xuất hiện trong tay anh ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ga-cho-quy-di/chuong-13-dai-ket-cuc-phien-ngoai.html.]

Đó là vũ khí đã từng g.i.ế.c tôi, trên mũi nhọn của nó có một giọt m.á.u còn đọng lại, dường như không bao giờ nhỏ xuống vậy.

Anh ấy đưa nó cho tôi và nói: “Chọn ta, hoặc là chọn loài người mà nàng muốn bảo vệ.”

“Nếu như nàng vẫn chọn loài người, vậy thì lần này, xin nàng dùng mũi nhọn còn vương một giọt m.á.u trong tim nàng, g.i.ế.c c.h.ế.t ta...”

“Trên đời này chỉ duy nhất mỗi nàng mới có thể g.i.ế.c được ta thôi...”

“Dù sao thì ta cũng chán ghét thế giới này lắm rồi, vừa bị nàng nguyền rủa, lại không thể xuất hiện giữa ban ngày, càng không được hủy diệt thế giới, nàng không thể nào biết được đâu, bất tử bất diệt, cảm giác phải khốn đốn trong bóng tối như thế, thật không dễ chịu chút nào cả.

Những câu nói tưởng chừng như trêu đùa nhưng lại chân thật này cứ quanh quẩn bên tai tôi.

Bất giác tôi tiếp lấy thanh hắc thương mà trong đầu tôi bây giờ đã hỗn loạn lắm rồi.

Doanh Câu đã giúp tôi, nhưng tôi lại phải g.i.ế.c anh ấy ư?

“Nàng ấy, đã bao nhiêu năm rồi, vẫn hay mềm lòng như thế, cho dù phải chịu đủ sự đau khổ của thế nhân...”

“Được, ta đã hiểu rồi.”

Bên tai vang lên tiếng cười rất nhẹ, giây tiếp theo, anh ấy xông thẳng vào thanh hắc thương mà tôi đang cầm trên tay, một phát xuyên tim.

Mây đen trên trời cũng theo đó mà tan biến hết.

Mặt trời mọc lên, chiếu rọi vào cơ thể anh ấy, ngọn lửa màu đen của mấy nghìn năm trước lại một lần nữa rực cháy trên người anh.

“Đã bao nhiêu năm ta không được nhìn thấy mặt trời, cũng có chút nhớ nhung chứ nhỉ?”

Anh đưa tay lên cao, tưởng chừng như đang chạm vào ánh nắng, với sự thiêu đốt của mặt trời, chiếc quan bằng vàng trên đầu anh rơi xuống, mái tóc dài cũng theo đó buông xõa.

Gió thổi liêu xiêu, tóc bay phấp phới.

“Như vậy cũng tốt, chí ít ta không cần phải sống cuộc đời người không ra người, quỷ không ra quỷ nữa.”

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột khiến cho tôi thẫn thờ với những gì trước mặt.

Bất giác hai dòng nước mắt lăn dài trên má.

Nhưng anh lại cười, đôi tay lạnh buốt đó nâng lấy gò má của tôi.

Ấy thế mà hôm nay tay anh lại ấm lắm, anh nói với tôi rằng: “Nàng đừng khóc nữa, yên tâm nhé, người nhà của nàng, kiếp sau sẽ hạnh phúc an khang, vui vẻ cả đời.”

“Nếu không còn ta bên cạnh, nàng cũng sẽ như thế.”

Giây tiếp theo, anh ấy đẩy tôi ra, ngọn lửa đen đó đã thiêu đốt triệt để toàn bộ chân thân bất tử bất diệt, gió vẫn không ngừng thét gào.

Cuối cùng, Doanh Câu cũng đã hóa thành cát bụi, hồn xiêu phách tán.

_______________

Phiên Ngoại.

Cũng đã bốn năm rồi, kể từ khi Doanh Câu biến mất.

Tôi trở về với cuộc sống bình thường như bao người, nhìn lên màn hình điện tử to đùng giữa trung tâm thương mại, dường như mọi thứ trong quá khứ chỉ là một cơn ác mộng của tôi mà thôi.

Cái gì mà thần thần quỷ quỷ.

Cái gì mà thuật pháp thế gia, cái gì mà thi tổ Doanh Câu.

Rồi còn con gái của Hoàng Đế nữa chứ.

Nhìn cô bạn cùng phòng đang say sưa trầm ngâm cuốn tiểu thuyết và thông báo nhập học trong điện thoại di động trên tay, tôi nhẹ lắc đầu rồi mỉm cười.

Đúng thế, mọi thứ đều đã qua rồi.

“Ấy, Nhuế Nhuế à! Cậu có biết gì chưa? Bên cạnh tụi mình mới có một soái ca dọn đến đó, trời ơi đẹp trai cực luôn í, không biết đã có người yêu chưa hay là còn độc thân nữa.”

Cô gái trồng cây si này đẩy nhẹ tôi đang ngơ ngác và nói tiếp: “Cậu nói xem tớ có nên làm một chút bánh trái đem qua đó chào hỏi không hầy? Sẵn tiện xin số xin info luôn.”

“Lại trồng cây si, lỡ như người ta có bạn gái hay là kết hôn rồi thì cậu làm thế nào?”

Nghe đến đây, cô bạn cùng phòng liền ủ rũ bĩu môi, tâm trạng tôi vui vẻ cầm theo túi rác đi về phía thang máy.

Cũng chính vào lúc này.

Cửa thang máy mở ra, một bóng người xuất hiện.

Bộ đồ vest màu đen, thân hình thẳng tắp.

“Doanh Câu?!”

[Hoàn Chính Văn]

Bình luận

2 bình luận

Loading...