Chạm để tắt
Chạm để tắt

Gả Cho Nhân Vật Phản Diện - Chương 67

Cập nhật lúc: 2024-07-27 18:54:39
Lượt xem: 153

Tiết phủ rất lớn, chính điện không có châu quang bảo khí, phù điêu sơn, trông đơn giản và trang nhã, nhưng trên thực tế mỗi một cây xà ngang, từng cột sơn mài đều được làm bằng loại gỗ tốt nhất. Chỉ riêng chỗ chính sảnh này đã tương được với giá cả của cả tòa trạch đệ quý tộc ở nơi khác.

 

Các thư pháp và tranh vẽ tinh xảo khắp các mặt, mực thư pháp thơm phức khắp nơi thể hiện khí độ trăm năm vọng tộc.

 

“Nhị muội!"

 

Ngoài đại sảnh truyền đến vài tiếng ho khan, Tiết Sầm nghe thấy cha con nhà họ Ngu tới thăm, vội vàng khoác áo chạy tới.

 

Tiết Sầm vẫn còn ốm, khuôn mặt hơi phờ phạc nhưng vẫn thanh tuyển như trước.

 

Có lẽ là vội vàng nên hắn không vấn tóc, chỉ buộc lỏng một dải lụa màu xanh trúc ở đuôi tóc, càng lộ ra vài phần ôn nhuận dáng vẻ thư sinh đi tới, hàm chứa ý cười hỏi: "Ngu tướng quân đâu?"

 

“Đang thương lượng cùng với lệnh tôn, bảo muội tự ý đi dạo."

 

Ngu Linh Tê đứng dậy và cân nhắc một lát trước khi hỏi: "Sầm ca ca không sao chứ?"

 

Nàng đang nói về vụ rơi xuống hồ đêm qua.

 

“Bị sặc nước quá nhiều, hôn mê một đêm, gặp được Nhị muội liền đỡ hơn nhiều rồi." Tiết Sầm trả lời.

 

Hắn càng khoan dung và rộng lượng, Ngu Linh Tê càng cảm thấy tội lỗi.

 

“Thực sự xin lỗi, Sầm ca ca."

 

Giọng nàng thấp xuống, nghiêm túc nói: "Nếu không phải do chịu sự mệt mỏi của muội, nếu không phải muội tới trễ, huynh đã không gặp phải chuyện này."

 

Tiết Sầm sững sờ một lúc, sau đó nhẹ nhàng nói: "Không liên quan gì đến muội, Nhị muội đừng tự trách."

 

Hắn nắm tay lên môi ho nhẹ, hơi khàn giọng nói: "Thật ra, huynh thực rất vui vì tối qua muội không đến, không gặp phải kẻ xấu. Nếu như đến cả muội cũng gặp nguy hiểm, huynh sẽ phải hối hận cả đời."

 

Đó là tình nghĩa mà Ngu Linh Tê không thể nhận nổi.

 

Nàng đang nghĩ cách nên thẳng thắn khéo léo cự tuyệt như thế nào, nhưng Tiết Sầm đã nhìn thấy bàn tay trái đang được băng bó của Ngu Linh Tê, nhất thời cứng lại: "Tay của muội bị sao vậy?"

 

Ngu Linh Tê lắc đầu, chắp tay ra phía sau: "Không có gì."

 

“Là vì cứu huynh mà bị thương sao?” Vẻ đau khổ trong mắt Tiết Sầm hiện rõ.

 

Có lẽ là quá lo lắng, hắn đột nhiên mãnh liệt ho khan một tiếng, người hầu lập tức bưng trà trấn an hơi thở, phải một lúc lâu sau hắn mới có thể bình phục trở lại.

 

Hắn bệnh nặng như vậy nhưng vẫn ôn hoà và thành khẩn như trước, luôn nghĩ cho người khác. Nhìn bộ dạng suy yếu của hắn, Ngu Linh Tê mở môi mấy lần rồi lại hậm hực khép lại, nhất thời không tìm được cơ hội nói ra việc mình đã nghĩ ở trong bụng sẵn.

 

Trở lại phủ Tướng quân, trời lại đổ mưa phùn.

 

Vừa cúi người xuống xe ngựa, nàng đã nhìn thấy một chiếc ô dầu xanh đậm nghiêng qua, chắn những hạt mưa rơi trên đầu cho nàng.

 

Ngu Linh Tê xách váy, ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt đầy mưa của Ninh Ân.

 

Nàng mím môi, sau đó bước lên bệ ghế nhảy xuống, núp dưới chiếc dù do Hồ Đào cầm.

 

Mùi thơm nhẹ của nàng chỉ lưu lại dưới tán ô của Ninh Ân trong một thời gian ngắn, sau đó bay đi sạch sẽ, khi gió thổi qua thì không còn gì cả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ga-cho-nhan-vat-phan-dien/chuong-67.html.]

 

Ngu Linh Tê không quay đầu lại nhìn biểu tình của Ninh Ân, chỉ biết rằng hắn đã đứng dưới mưa rất lâu.

 

Nàng sẽ không tổn thương Ninh Ân để trút giận, nhưng nàng không thể tha thứ cho hắn dễ dàng như vậy, nếu không đã nếm được vị ngọt, lần sau sẽ chỉ càng thêm cường hãn hơn.

 

Ninh Ân chỉ nói sẽ không g.i.ế.c nàng.

 

Nhưng Ninh Ân không biết rằng việc sử dụng những thủ đoạn lừa gạt và lợi dụng với những người tốt với hắn, bản thân chính là vạch trần sự đau khổ.

 

Những thứ này đều phải tự mình suy nghĩ rõ ràng.

 

Cho dù là muốn hiểu rõ một chút thì trong trận đánh cược này vẫn có một tia sáng mờ mịt, có thể hỗ trợ nàng đi theo kế hoạch một cách vững chắc.

 

Sau nhiều ngày ẩm ướt, cuối cùng mưa cũng đã tạnh.

 

Không khí đã trở lại khô ráo dễ chịu, quả là một ngày nắng đẹp hiếm có.

 

Đông cung không có động tĩnh gì, cũng không biết là chuyện tốt hay là động tĩnh lớn trước sự yên tĩnh hiện có.

 

Ngu Linh Tê thở một hơi, đoán chừng sau mấy ngày này, tính khí cực đoan của tên điên đã bình tĩnh lại.

 

Hẳn là, có lẽ... Có thể nói chuyện với hắn.

 

Liền dứt khoát cho người hầu lui ra, đi ra hậu viện một chuyến.

 

Vừa mới đi qua hành lang, liền nhìn thấy Ninh Ân mặc võ phục sẫm màu đứng ở trước bậc thềm, đang khoanh tay ngẩng đầu nhìn một cây hoa Ngọc Lan nở rộ trong sân có chút thích thú.

 

Bạch Ngọc Lan nở trên đỉnh đầu và đáp xuống chân hắn, như mây và tuyết, đóng khung chàng trai trầm lặng vào một bức tranh thiên nhiên.

 

Nhất thời, Ngu Linh Tê như trở về kiếp trước, Nhiếp Chính vương bị què một chân cũng đứng dưới gốc cây hoa như vậy.

 

Dưới gốc cây có chôn một tầng huyết dụ dày đặc, nuôi dưỡng thành màu hồng rực của cây.

 

Ngu Linh Tê bình tĩnh lại và nhẹ nhàng đi về phía hắn.

 

Ninh Ân không quay đầu lại, như có ánh mắt sau lưng, nhẹ giọng nói: "Tiểu thư lại chịu để ý đến ta rồi sao?"

 

Quả nhiên ngay cả ngụy trang cũng lười, lạnh đến nghẹt thở.

 

A, thật là một giọng điệu quen thuộc của kiếp trước.

 

Chỉ là thiếu niên trước mặt so với Nhiếp Chính vương của kiếp trước kém hơn chút đạo hạnh.

 

“Đang nhìn cái gì vậy?” Ngu Linh Tê đứng bên cạnh, hương hoa Ngọc Lan thấm vào lòng người, thật sảng khoái.

 

Ninh Ân nở một nụ cười ấm áp: "Đang xem kịch."

 

Ngu Linh Tê hồ nghi, nhìn theo tầm mắt của hắn, nhất thời không nói gì.

 

Kịch ở đâu?

 

Rõ ràng là một con hắc xà đang nằm im lìm giữa những bông hoa, nhìn lên, ngửa đầu thổ tín, chuẩn bị săn một con chim hoàng yến không hề hay biết gì.

Loading...