Chạm để tắt
Chạm để tắt

Gả Cho Nhân Vật Phản Diện - Chương 58

Cập nhật lúc: 2024-07-23 01:22:16
Lượt xem: 172

Ninh Ân tỉnh dậy sau một giấc mơ ngắn, hắn mở mắt ra.

 

Trong lối đi bí mật dưới phong chùa Kim Vân, từ trong bóng tối đen như mực đột nhiên nhảy lên hai ngọn nến quỷ dị.

 

Hắn bấm tay mát xa huyệt Thái Dương, không rõ vì sao mình lại mơ thấy Ngu Linh Tê, lại còn bắt nàng gọi mình bằng cái tên nực cười đó.

 

Mở tay ra, để đầu ngón tay đặt lên mũi ngửi nhẹ, hương thơm dịu dàng quyến rũ của nữ nhân trong mộng dường như còn lưu lại trên đầu ngón tay của hắn, ngay cả xúc cảm trơn trượt mềm mại trên da cũng….

 

Trong chốc lát, thế mà Ninh Ân lại cảm thấy chuyện tình sự giữa nam và nữ cũng không dơ bẩn như hắn từng nghĩ.

 

Chớp mắt sau đó, ý niệm này liền biến mất như sóng biển trôi đi, thay vào đó là sự thâm trầm và lạnh lẽo càng sâu hơn.

 

Cảm giác này đã trào lên ngay khi hắn nghe tin Ngu Linh Tê và Tiết Sầm đã đính hôn từ hôm qua. Nhớ đến hình ảnh bọn họ tương thân tương ái dưới ánh mặt trời đ.â.m vào mắt hắn, làm hắn đau đầu suốt một đêm.

 

“Bệ hạ tha mạng!” Tiếng nữ nhân thê lương kêu thảm thiết kéo suy nghĩ của hắn về.

 

Ninh Ân nâng mí mắt, trên mặt đất âm u ẩm ướt là một nữ nhân đang quỳ một cách chật vật.

 

Từ bộ quần áo được cắt may tỉ mỉ trên người nàng có thể nhìn ra, đây hẳn là một cung nữ có địa vị khá cao trong cung.

 

Trên người nàng không có một vết thương nào cả, thế mà ngay cả sức lực để đứng lên cũng không có, trên khuôn mặt trắng bệch đều là mồ hôi lạnh, giống như mới được vớt ra từ trong nước.

 

Tay trái Chiết Kích bọc băng gạc, trầm lặng đứng bên cạnh hắn.

 

Bên cạnh còn có bốn, năm tên thuộc hạ đang run rẩy.

 

Đại cung nữ liều mạng dập đầu, phảng phất như làm vậy có thể khiến bản thân được sống lâu hơn một chút, cầu xin nói: “Xin hãy nể tình nô tỳ từng hầu hạ bên cạnh Lệ phi nương nương cùng bệ hạ nhiều năm mà tha cho nô tỳ một mạng!”

 

Ninh Ân chờ nữ nhân phản bội này dập đầu xong, mới nở nụ cười, nhẹ nhàng hỏi: “Lúc trước Vân Hương bán tung tích của ta cho hoàng huynh, muốn đưa ta vào chỗ chết, các ngươi có từng nghĩ tới cái tình nghĩa nhiều năm kia không?”

 

“Nô tỳ không dám, thật sự không dám!”

 

Cung nữ tên Vân Hương kia căn bản chưa từng nghĩ tới Ninh Ân có thể sống sót từ trong tay Ninh Trường Thụy, lại còn có thể trở mình quay lại báo thù, ngập ngừng nói: “Chỉ cần bệ hạ có thể tha nô tỳ một mạng, bảo nô tỳ làm gì cũng được…”

 

“Làm gì cũng được?” Ninh Ân hừ nhẹ, như đang ước lượng xem lời này có bao nhiêu thật giả.

 

Vân Hương bắt lấy cơ hội, vội vàng gật đầu như đảo tỏi: “Thỉnh bệ hạ cho nô tỳ một cơ hội lập công chuộc tội.”

 

Ninh Ân thưởng thức đoản đao sắc bén, híp mắt, như đang nghĩ đến điều gì đó.

 

“Được.” Qua một lúc lâu, hắn nhẹ nhàng đáp ứng.

 

Hắn nâng cằm, cung nữ lập tức lấy lòng mà quỳ xuống bên cạnh hắn.

 

Ninh Ân cười nhạt, nhìn nữ nhân đang quỳ dưới chân: “Ta muốn ngươi yêu ta.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ga-cho-nhan-vat-phan-dien/chuong-58.html.]

 

Giống như Ngu Linh Tê yêu Tiết Sầm.

 

Lời vừa nói ra, thuộc hạ trong mật thất đều trố mắt nhìn, hoàn toàn đoán không ra tâm tư của chủ tử.

 

Vân Hương càng kinh sợ hơn, Thất hoàng tử đây là có ý gì?

 

Từ khi sNinh Ân inh ra đã phải chịu đựng sự lạnh nhạt của phụ thân, sự chèn ép của huynh đệ tỷ muội, ngay cả mẹ đẻ của hắn là Lệ phi cũng chán ghét hắn.

 

Hắn cố chấp, hung ác, giỏi ngụy trang. Nhân sinh ngắn ngủi của hắn tràn ngập đầy rẫy bóng tối và tuyệt vọng, không có một ai yêu hắn.

 

Vân Hương lại chỉ biết sợ hắn, thật sự không có cách nào để yêu hắn. Nhưng nàng muốn sống, chỉ có thể căng da đầu duỗi tay, đầu ngón tay run rẩy nắm lấy xiêm y vạt áo của hắn

 

Cầu hoan… Có lẽ là yêu nhỉ?

 

Các nữ nhân trong cung đều làm vậy.

 

Ngay khi đôi tay kia vừa chạm vào đôi ủng da của hắn, ánh mắt Ninh Ân liền bỗng chốc lạnh xuống.

 

“Không phải như vậy.” Hắn lạnh lùng nói.

 

Tay của Ngu Linh Tê rất ấm, dù nàng có sợ hãi như thế nào thì trong mắt nàng vẫn luôn trong suốt, sạch sẽ, luôn lấp lánh ánh sáng.

 

Hoàn toàn không giống nữ nhân trước mắt, vừa giả dối vừa tục tĩu, ánh mắt trầm đục không có một chút ánh sáng.

 

Chỉ có mới Ngu Linh Tê có thể, chỉ có nàng mới có ánh mắt như làn nước mùa thu.

 

Cuối cùng Ninh Ân cũng hiểu ra điều này.

 

“A!”

 

Vân Hương với vừa đụng tới góc áo đã bị ném đi xuống mặt đất, nàng không thể tin được mà nhìn thiếu niên trước mặt đột nhiên thay đổi.

 

“Ngươi quá bẩn.” Đôi môi nhạt màu của hắn buông ra từng câu chữ lạnh lẽo.

 

“Bệ hạ, ta có thể.”

 

Con ngươi của Vân Hương rung động, run rẩy nói, “Xin bệ hạ cho nô tỳ một cơ hội……”

 

“Suỵt.” Ninh Ân nâng một đốt ngón tay thon dài lên ra hiệu nữ nhân im lặng.

 

“Ngươi nên cảm thấy may mắn, ta không g.i.ế.c nữ nhân.” Hắn nói.

 

Vân Hương sửng sốt, ngay sau đó trong mắt liền loé lên tia hy vọng.

 

Ngay khi nàng ta cho rằng mình đã thoát được một kiếp thì Ninh Ân lại đột nhiên dựa vào ghế cười ha hả.

Loading...