Chạm để tắt
Chạm để tắt

Gả Cho Nhân Vật Phản Diện - Chương 52

Cập nhật lúc: 2024-07-20 17:08:24
Lượt xem: 215

Hắn hơi ngẩng đầu lên, con ngươi đen như mực như vòng xoáy sâu thẳm câu hồn đoạt phách người khác.

 

Ngón tay trong tay áo của Ngu Linh Tê hơi giãn ra, giữa lông mày cũng nhướng lên, cười nói: "Nếu như thế từ ngày mai ngươi chính là khách của quý phủ, như thế nào?"

 

Ninh Ân giống như không ngờ nàng dùng "lễ nghĩa" tiếp đãi như vậy, hơi run lên.

 

Dù khách êm tai nhưng với người ngoài, cũng không tiện cho hành động dò hỏi của hắn.

 

"Vệ Thất xuất thân thấp hèn, kiến thức nông cạn nguyện làm thị vệ bên cạnh bảo vệ tiểu thư."

 

Ninh Ân cụp mắt che đi tình cảm ở đáy mắt, nhẹ giọng nói: "Chỉ cần có thể ở lại bên cạnh tiểu thư, thì thế nào cũng được."

 

Kiến thức nông cạn? Cũng chưa chắc là thế.

 

Sau hai, ba năm, giang sơn Hoàng đế đều là con kiến trong lòng bàn tay của hắn, chỉ cần miết nhẹ sẽ chết.

 

Trong lòng Ngu Linh Tê oán thầm, lặng lẽ nhìn thái độ khiêm tốn và ân hận của hắn.

 

Nhưng hắn thật sự nhắc mình rằng Ninh Ân làm khách ở phủ Ngu thật sự gây rất nhiều sự chú ý, dễ bị người có ý đồ khác đào bới xuất thân của hắn, do đó sẽ làm phụ huynh cuốn vào trong vòng tranh chấp nguy hiểm, không bằng để hắn làm thị vệ để che giấu ổn thỏa.

 

Tâm tư chợt lóe, Ngu Linh Tê nói: "Vậy theo ý ngươi đi, từ giờ giữ chức thị vệ. Cái khác thì từ từ ta dạy ngươi."

 

Ngu Linh Tê đi rồi, một chút ánh đèn vòng vo biến mất trong bóng đêm đen nhám.

 

Ninh Ân ngồi trên giường nhỏ một lúc lâu, vung tay áo đóng cửa phòng lại.

 

Ninh Ân cởi giày da hươu ra, dựa theo ánh sáng lạnh và tĩnh mịch ở bệ cửa sổ trong chốc lát sau đó buông lỏng hai tay, hai đôi giày mới tinh rơi xuống mặt đất vang lên tiếng cộp cộp bôm bốp. Giống như phát hiện ra trò gì mới, hắn cong cùi chỏ nhếch môi, từ trong l.ồng n.g.ự.c vang lên một tiếng cười trầm đục.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

 

Thiếu nữ nhỏ tưởng tâm tư kín đáo nhưng nói dối cũng không nói xong, đôi giày da hươu này vừa mới lại vừa vặn, không thể nào lấy từ đống đồ tồn động trong phòng kho được.

 

Nàng chăm sóc hắn như vậy càng giống như đang cố gắng khoác da dê lên người dã thủ, tròng gông xiềng đầy ôn nhu.

 

Nàng đoán ra thân phận của mình rồi sao?

 

Không thể nào, rất nhanh Ninh Ân từ bỏ suy nghĩ này, cha con Ngu Uyên cũng không nhận ra hắn thì đừng nói chi đến việc một nữ tử hiếm khi bước chân ra khỏi phòng của gia đình?

 

Hơn nữa, hắn quan sát hồi lâu cũng phát hiện Ngu Linh Tê rất đơn giản, vẫn chưa đáng phải liên quan đến hoàng tộc trong cung.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ga-cho-nhan-vat-phan-dien/chuong-52.html.]

 

Trên người nàng cất giấu bí mật đến nay vẫn chưa mở ra, ánh sáng trong sương mù càng ngày càng lóa mắt càng ngày càng chói lọi, kéo người ta phải tới gần thăm dò.

 

Nếu theo tính cách của Ninh Ân trước đây, tất cả những người gặp thấy mặt thấp kém và chật vật của hắn đều bị hắn lợi dụng g.i.ế.c người rồi dùng một cây đuốc xóa sạch mọi chuyện...

 

Nhưng bây giờ, hắn lại có chút không nỡ ra tay g.i.ế.c nàng.

 

Ánh trăng rơi về phía Tây, bóng đêm vắng lặng.

 

Bên cửa sổ, một con bướm nhỏ vỗ cánh bay về phía ánh nến, thoáng một chút đã bị hóa thành khói xanh tiêu tan, dĩ nhiên không nhận rõ ai là người nắm chủ chốt, ai là con mồi.

 

Đầu tháng ba, tiệc xuân.

 

Ngu Linh Tê vốn quyết định cố ý giả vờ bệnh tránh khỏi tiệc rượu này, nào ngờ nàng còn chưa kịp kéo lông mèo Hoa Nô giả vờ dị ứng thì tỷ tỷ lại bị bệnh trước nàng.

 

Trên mặt xuất hiện mấy nốt sưng đỏ, nhìn thật nghiêm trọng.

 

Lần trước chuyện ở Bắc Chinh, hai phụ tử Ngu gia đều bị bệnh nên không xuất chinh được, lần này là tiệc xuân nếu hai con gái cũng bệnh không đến tiệc nữa sẽ không tránh khỏi làm Hoàng đế khó chịu và nghi ngờ.

 

Ngu Linh Tê suy đi nghĩ lại chỉ có thể đại diện Ngu gia đến dự tiệc.

 

"Tiểu thư, nếu ngài đổi một bộ y phục khác đi."

 

Hồ Đào có chút không quen nhìn Ngu Linh Tê không chút phấn son, nhỏ giọng nói: "Trên yến tiệc, các cô nương gia đều mặc y phục lộng lẫy cố gắng thể hiện bản thân, cho dù gương mặt ngài đẹp, nhưng trang phục này quá mộc mạc cũng sẽ không nổi bật để người ta chú ý."

 

"Nhưng không cần chú ý mới tốt."

 

Ngu Linh Tê cười đẩy trâm cài trong tay Hồ Đào ra, đứng dậy soi gương trước sau mới hài lòng bước ra cửa.

 

Bên cạnh xe ngựa có một người đang đứng, là Ninh Ân.

 

Ninh Ân nhìn thấy Ngu Linh Tê với tỳ nữu cùng nhau bước xuống cầu thang, con ngươi đen trầm của hắn xẹt qua một chút sóng gợn nhẹ nhàng.

 

Hôm nay nàng chỉ mặc y phục mộc mạc, tóc búi đơn giản chỉ dùng một cây trâm cắm vào, càng làm nổi bật lên gương mặt linh động tự nhiên, chỉ xem là thanh tú.

 

Khóe môi Ninh Ân hơi giật nhẹ, chủ động đưa tay về phía trước.

Loading...