Chạm để tắt
Chạm để tắt

Gả Cho Nhân Vật Phản Diện - Chương 34

Cập nhật lúc: 2024-07-11 11:55:06
Lượt xem: 252

Một năm này Tiết Sầm vẫn có chút gì đó trẻ trung văn nhã.

 

Hắn bái kiến Ngu tướng quân ở trước bậc thềm và chậm rãi tán gẫu với người bạn chí cốt Ngu Hoán Thần, nhưng ánh mắt của hắn thì luôn vô thức bay xuống dưới hành lang, dõi theo bóng dáng yểu điệu kiều diễm.

 

"Ngươi đang nhìn gì đó?"

 

Ngu Hoán Thần nhìn theo tầm mắt của hắn, ngay sau đó khoác cánh tay lên vai Tiết Sầm lắc lắc, cố ý trêu ghẹo nói: “Ta nói, rõ ràng là ngươi đã được chỉ hôn với Đại muội tử nhà ta, tại sao trong mắt ngươi chỉ thấy Nhị muội muội vậy? Tiểu tử nhà ngươi không thể ăn trong bát và nhìn trong nồi nha!"

 

"Ngu Hoán Thần!"

 

Ngu Tân Di ghét nhất người khác lấy chuyện này ra làm trò đùa, tức giận đến mức vỗ bàn đá một cái, lạnh lùng hừ cười: "Huynh lại thử nói nhảm thử xem? Ai được chỉ hôn với tên mọt sách đó!"

 

Tiết Sầm dễ tính, lắc đầu cười và tránh khỏi móng vuốt của Ngu Hoán Thần.

 

Hắn vô thức sờ sờ tay áo, tiến về phía trước khẽ gọi: "Nhị muội muội."

 

Ngu Linh Tê đang châm trà quay người lại, khuôn mặt ngay lập tức hiện chút ý cười, gật đầu đáp lại: "Sầm ca ca."

 

“Nhị muội muội, huynh có chút chuyện riêng muốn nói với muội.” Trong mắt Tiết Sầm hàm chứa ánh sáng ấm áp của mùa đông, làm động tác "mời" sang bên cạnh.

 

Trên dưới Ngu phủ đều khai sáng và không có nhiều quy củ gò bó như nhà của người khác. Ngu Linh Tê gật đầu và đi cùng hắn đến cửa tròn.

 

"Cái này, huynh tặng Nhị muội muội."

 

Tiết Sầm lấy trong tay áo ra một hộp quà nhỏ và dài được gói tinh xảo và đưa cho Ngu Linh Tê một cách khá trịnh trọng.

 

Lúc này, trong đình.

 

Ngu phu nhân dọc theo cửa sổ nhìn ra cửa tròn trong đình thì động tác pha trà chậm lại.

 

Sau đó bà nhẹ nhàng đẩy cánh tay Ngu tướng quân, dịu dàng ra hiệu: "Phu quân, chàng có thấy Tiết Nhị lang và Tuế Tuế nhà ta càng ngày càng gần gũi nhau hơn không?"

 

Ngu tướng quân thổi mạt trà, nhướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

Ông cười cười không để ý lắm: "Tiết gia đứng đầu văn thần còn Ngu phủ nhà ta đứng đầu võ tướng, hai nhà là thế giao, bọn trẻ thường xuyên qua lại chơi đùa với nhau nên có quan hệ tốt là chuyện bình thường."

 

"Tuy rằng nói như vậy nhưng dù sao bọn trẻ cũng lớn rồi, không thể so với lúc nhỏ được."

 

Ngu phu nhân nhìn trượng phu qua loa đại khái của mình một cái: "Chàng quên rồi à, trước đây Tiết gia định hôn bằng lời nói với chúng ta, mặc dù không nói rõ là sẽ cưới nữ nhi nào của nhà ta nhưng lúc đó Tuế Tuế còn chưa được sinh ra nên mọi người ngầm đồng ý rằng người được định hôn là Tân Di. Thiếp chỉ sợ Tuế Tuế và Tiết Nhị lang thân thiết quá sẽ sẽ gây rắc rối cho hai nữ nhi. "

 

"Phu nhân lo lắng quá."

 

Tướng quân đặt tách trà xuống, vỗ vỗ đôi bàn tay vẫn còn trắng nõn non mềm của Ngu phu nhân trấn an: "Cả hai nữ nhi đều là thịt trong lòng của Ngu Uyên ta, Tiết gia có cưới ai cũng không lỗ. Chỉ cần bọn trẻ thích nhau, lưỡng tình tương duyệt là đủ rồi. "

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ga-cho-nhan-vat-phan-dien/chuong-34.html.]

"Cũng đúng, thiếp thấy hình như Tân Di cũng không có ý đó đối với Tiết Nhị lang. Nếu như Tuế Tuế thực sự thích..."

 

Sau khi suy nghĩ, Ngu phu nhân nói: "Thôi, thiếp sẽ hỏi ý nữ nhi xem, suy nghĩ của Tiết gia bên kia vẫn còn phải nhờ phu quân đi tìm hiểu thêm."

 

Ngu tướng quân đáp ứng.

 

Dưới cửa tròn, mặt trời đổ bóng dài lười biếng.

 

Khi mở hộp quà ra xem thử, nàng thấy đó là một cây bút lông nhỏ bằng bạch ngọc được chạm trổ vô cùng xinh đẹp.

 

Bút tre nhìn màu nước sơn, bút ngọc nhìn chạm trổ, cây bút chạm ngọc tinh xảo như vậy vừa nhìn đã biết được làm từ bàn tay của những bậc thầy nổi tiếng, tốn không biết bao thời gian.

 

“Sầm ca ca, chiếc bút này quá quý trọng.” Phản ứng đầu tiên của Ngu Linh Tê là từ chối.

 

Tư thế của Tiết Sầm không thay đổi, hắn nhẹ giọng nói: "Huynh chỉ tình cờ có được, nhớ tới Nhị muội muội giỏi thi hoạ nên huynh đã tự chủ trương mua về. Nếu như Nhị muội muội không thích thì cứ coi như là huynh xử sự không thích đáng."

 

Đã nói đến mức như vậy rồi, nếu lại từ chối nữa thì có vẻ hơi bất cận nhân tình.

 

Ngu Linh Tê không có lựa chọn nào khác ngoài việc cầm lấy nó bằng cả hai tay và mỉm cười nói: "Muội mà từ chối thì bất kính quá, cảm ơn Sầm ca ca."

 

“Chỉ cần muội thích là được.” Tiết Sầm nhìn đôi mắt cười của nàng, vành tai hơi đỏ.

 

Nhưng trong tận đáy lòng có một chút cô đơn.

 

Người thiếu nữ xinh đẹp yêu kiều trước mặt đối đãi với hắn vẫn chân thành thân mật nhưng vẻ yêu quý kính trọng không còn như trước, sắc hồng thẹn thùng e lệ trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không còn nữa.

 

Ba tháng không gặp, dường như nàng đã trưởng thành hơn rất nhiều, trầm tĩnh hơn, xinh đẹp hơn và… xa xôi hơn.

 

Không chỉ Tiết Sầm mà Ngu Tân Di cũng nhận thấy có điều gì đó không thích hợp.

 

“Tuế Tuế, Tiết Sầm chọc muội không vui sao?” Ngu Tân Di hỏi sau khi hai tỷ muội về phòng ôn chuyện.

 

Đôi mắt hạnh của Ngu Linh Tê chuyển động: "Tại sao tỷ lại nói như vậy?"

 

Ngu Tân Di buộc tóc cao đuôi ngựa, sau khi cởi thanh bội kiếm ngồi xuống án kỷ thì mạnh mẽ cười nói: "Không phải trước đây muội luôn chạy theo Tiết Sầm như cái đuôi nhỏ sao? Hôm nay lại yên lặng như vậy, không nói một hai câu đã giải tán rồi. "

 

“Vậy sao?” Vẻ mặt Ngu Linh Tê kinh ngạc: “Trước đây muội luôn chạy theo huynh ấy?"

 

Ngu Tân Di cười: "Cái loại ngưỡng mộ khi mới vừa biết yêu ấy, ngay cả người mù cũng có thể nhìn thấy."

 

Ngu Linh Tê nhớ lại một phen, nhưng những ký ức về kiếp trước của Tiết Sầm thời niên thiếu giống như một lớp sương mù, trở nên mờ ảo và không thể phân biệt được.

 

Những gì nàng nhớ được là cái đêm mình bơ vơ không ai giúp đỡ buộc phải tô mi điểm hiến mình vào vương phủ, chỉ có Tiết Sầm thúc ngựa tập kích bất ngờ quỳ cả đêm bên ngoài phủ Nhiếp Chính vương giữa trời mưa to vì nàng.

 

Đó là sau phong ba thọ yến Triệu phủ, Tiết Sầm nhận hết tất cả trách nhiệm về mình, còn bị đánh gãy hai ngón tay.

Loading...