Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ép hôn - Phần 2

Cập nhật lúc: 2024-06-10 11:05:33
Lượt xem: 639

Ngày lập hạ mùng bảy tháng tư, nàng được đón vào trong cung, vào Cung Thừa Càn, trở thành Thẩm quý phi.

Có lẽ Xuân Hỉ biết trẫm muốn Thẩm Anh, cho nên ngày trẫm lật bài tử của nàng, Cung Thừa Càn được trang hoàng sắc đỏ lộng lẫy.

Thẩm Anh ngồi trên chiếc giường đỏ thẫm của cung Thừa Càn, trên người không mặc chiếc áo giáp đỏ như ngày hôm đó, chỉ mặc y phục của quý phi. Mái tóc dài được trâm vàng trâm bạc búi thành búi tóc mây, khác một trời một vực với tóc đuôi ngựa ngày đó.

Nghe thấy động tĩnh, nàng ngước mắt liếc trẫm một cái, hành lễ vạn phúc không được tự nhiên.

Nàng nói: "Bệ hạ vạn phúc kim an.”

Lúc ấy trẫm muốn cười, dù sao cách lễ hành kia của nàng thật sự là rất không quy củ. Nhưng trẫm nhịn xuống, bởi vì nàng cũng không vui vẻ.

Cho nên trẫm nói: "Sau này ngoại trừ gặp mẫu hậu, nàng không cần hành lễ. Thật sự cảm thấy không được tự nhiên, trẫm đã dặn dò, không ai trách tội nàng.”

Nàng gật gật đầu, biểu tình không có kinh ngạc, cũng không có gì vui mừng, ngược lại đi lên phía trước cho trẫm nới lỏng dây lưng.

Khi đó trẫm cũng không biết, nàng không phải không vui, mà là lòng của nàng, đã c..hết.

Trẫm lúc ấy còn ngây thơ cho rằng, Thẩm Anh chỉ là không thích cười.

Nàng cũng không để ý, trẫm dụ dỗ nàng đến nửa nén nhang nàng cũng không cởi. Cuối cùng, nàng tức giận, kéo đứt chiếc dây đeo mà mẫu hẫu may cho trẫm.

Trong điện yên tĩnh hồi lâu, trẫm thấy khóe mắt nàng đỏ lên, liền trấn an nói: "Không sao đâu, vốn cũng cũ rồi.

Thẩm Anh dường như kiệt lực vì nhẫn nhịn cái gì đó, trẫm xem không hiểu nàng đang nhẫn nhịn cái gì. Bởi vì trẫm cũng không hiểu nàng.

Trẫm chỉ biết là ngày đó, nàng như mũi tên rơi xuống từ một tia sáng, oanh oanh liệt liệt lao vào nghiệp đế vương.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Khi đó trẫm đã nghĩ, may mà trẫm là hoàng đế. Nếu không, trong thiên hạ ai có thể xứng đôi với vị cô nương tư thế oai hùng hiên ngang này?

Cách thật lâu, rốt cục nàng cúng lên tiếng: "Bệ hạ, sau đó có thể thưởng cho thiếp một chén canh tránh thai không?"

Trẫm chỉ coi nàng thật sự không hiểu quy củ, cho nên gật gật đầu, cùng nàng trải qua một đêm xuân.

Cho đến lúc sắc trời hừng sáng, lúc trẫm đứng dậy vào triều, giọng điệu của nàng lạnh lùng, không chút dịu dàng, như tượng Phật vàng được thờ trong chùa.

“Bệ hạ, đừng quên canh tránh thai.”

Nương theo ánh mặt trời nhạt nhòa, trẫm nhìn thấy nàng nhắm chặt hai mắt, cố nén sự sỉ nhục cùng đau đớn.

Câu nói kia, đưa trẫm từ sự vui sướng về thực tại, rơi vào hầm băng.

Trẫm nghĩ, nàng thật sự là to gan, nói chuyện không nể mặt trẫm.

Vì thế trẫm cũng mang sự giận dữ, để lại một câu rồi phất tay áo rời đi: “Thẩm quý phi nên biết, trẫm cũng không nuốt lời.”

Về cơn giận dữ kia, nguyên nhân là......

[Bạn đang đọc Ép hôn được edit và đăng tại Nhân Trí page]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ep-hon/phan-2.html.]

3

Từ cung Thừa Càn đi ra, Xuân Hỉ liền nhìn ra tâm tình trẫm không tốt lắm, hắn vẫn luôn hầu hạ trẫm, so với bất cứ ai cũng đều rõ ràng hơn chuyện trẫm đang suy nghĩ cái gì.

Trẫm liền nghe hắn bịa chuyện.

Hắn nói, bệ hạ chưa bao giờ ngủ lại hậu cung, hiện giờ sủng hạnh quý phi, nếu không thưởng một chén canh tránh thai, sợ làm cho người ta ghen tị. Có lẽ quý phi không thích những chuyện này nên mới cả gan xin bệ hạ canh tránh thai.

Nghe cũng có lý, nhưng trẫm là vua một nước, sao có thể nhìn sắc mặt mà không hiểu sắc lòng người chứ.

Thẩm Anh là không thích trẫm, cho nên không muốn sinh hạ long tự cho trẫm, cho nên lúc ở phòng the mới mang vẻ mặt ẩn nhẫn. Nàng không phải nhịn đau, mà là nhẫn nhục.

Nhưng ai bảo trẫm thích nàng trước, trẫm không trách tội. Trẫm nghĩ, còn nhiều thời gian, nàng sẽ thích trẫm. Ít nhất trẫm là cảm thấy như vậy. Dù sao thì nàng cũng đã vào đĩa ngọc, cho dù sống c..hết, vĩnh viễn cũng không thể tách rời khỏi trẫm.

Trẫm sẽ cho nàng vinh sủng, che chở cho Thẩm gia, để Thẩm gia lưu danh muôn đời. Đây là giao dịch giữa Thẩm gia và trẫm, Thẩm Anh hẳn là hiểu rõ hơn bất cứ ai. Nếu không, ngày đó khi nàng giục ngựa chạy khỏi kinh thành, Thẩm gia nhất định sẽ thay nàng tìm được lý do, mà trẫm sẽ nể mặt công lao của Thẩm tướng quân, làm bộ như không biết nàng chạy trốn trong đêm.

Nhưng không, Thẩm gia đã g..iết c..hết ngựa của nàng, nàng trở về kinh thành, nhận mệnh.

Sau đó trẫm không đi dạo trong hậu cung mà nhắc tới hai vị quan thiếu tướng quân của Thẩm gia, cũng cho gọi muội muội của Thẩm Anh đến cung cùng nàng.

Thẩm Anh nói không gặp.

Nàng tự nhốt mình ở cung Thừa Càn nửa tháng, bốn vị cung phi tiến đến bái kiến, đều bị nàng từ chối gặp.

Trong cung nhất thời lời đồn nổi lên bốn phía, nói Thẩm Anh ỷ sủng mà kiêu, rất không có quy củ.

Trẫm nghĩ, trẫm còn chưa kịp sủng, tại sao lại ỷ sủng mà kiêu.

Nhưng trẫm sợ nàng làm chuyện xấu nên thừa dịp hoa trong cung tề nở rộ, liền đi tìm nàng cùng trẫm đi dạo ngự hoa viên.

Lúc đi trẫm không cho Xuân Hỉ thông báo, các cung nữ hầu hạ cung Thừa Càn thấy trẫm tới, cũng không dám ngăn cản, nín thở tiễn trẫm đi.

Thẩm Anh không trang điểm, tóc dài buộc cao, chân luyện võ trên gạch đá xanh. Đầu tháng tư, nàng chỉ mặc một bộ thanh sam (áo lót màu xanh), lộ ra vẻ thoải mái tao nhã.

Cung phi không có bội kiếm, nàng bẻ một cành liễu, đạp đá giẫm nước, mạnh mẽ như rồng.

Trẫm xem đến choáng váng.

Lúc nàng xoay người, nhìn thấy trẫm đứng trên hành lang gấp khúc, vẻ mặt lập tức thu lại, rất giống cành liễu bị gãy trong tay nàng.

Vẫn xanh tươi nhưng thiếu sức sống.

“Bệ hạ." Nàng không hành lễ, từ xa gật đầu với ta.

Trẫm nhìn Xuân Hỉ một cái, Xuân Hỉ lập tức ngầm hiểu, đi ra ngoài lấy kiếm của thị vệ, tổng cộng hai thanh. Một thanh đưa cho trẫm, một thanh đưa cho Thẩm Anh.

Trong giọng nói của trẫm có sự lấy lòng mà chính trẫm cũng không phát hiện ra.

“Nghe nói cô nương Thẩm gia võ nghệ tinh thông, trẫm muốn lãnh giáo một chút.”

 

Loading...