Chạm để tắt
Chạm để tắt

Em Ở Một Phương Trời Khác Chờ Anh - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-07-18 07:52:27
Lượt xem: 1,858

Năm đó, chuyện tình cảm của anh và Tần Vi gây náo loạn giới giải trí, ông cụ Kỳ chê bai xuất thân của Tần Vi, không ít lần nói bóng gió mỉa mai cô ta, Kỳ Diễn đau lòng vì Tần Vi bị người nhà họ Kỳ khinh thường, liền lấy tôi làm lá chắn, kết hôn với tôi.

Sau khi kết hôn vẫn tiếp tục nuôi Tần Vi ở bên ngoài.

Bây giờ đến lượt tôi, bị mắng hai câu liền biến thành giả vờ rồi.

Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Kỳ Diễn: "Phải, em là giả vờ đấy, cho nên, về nhà với em đi."

Kỳ Diễn cúi đầu nhìn lướt qua những chai rượu đủ loại trên bàn, chỉ vào hai chai rượu mạnh trong đó: "Uống hết chỗ này, tôi sẽ đi với cô."

Tim tôi như rơi xuống vực thẳm.

Rõ ràng anh biết tôi bị dị ứng cồn, tuy không đến mức nguy hiểm đến tính mạng, nhưng sẽ bị đau dạ dày đến mức cả đêm không ngủ được.

Kỳ Diễn chắc chắn rằng tôi sẽ không uống, cười lạnh nói: "Chỉ cần cô uống hết chỗ này, không chỉ tối nay tôi về nhà với cô, mà từ hôm nay trở đi trong vòng ba tháng, tôi sẽ ở bên cạnh cô."

"Lời anh nói là thật?"

Tôi cúi người, cầm một chai lên tu ừng ực.

Đợi đến khi Kỳ Diễn phản ứng lại, tôi đã uống được hơn nửa chai.

Kỳ Diễn giật lấy chai rượu trong tay tôi, ném thẳng xuống đất, sa sầm mặt: "Cô điên rồi!"

Tôi nhìn anh, nở nụ cười, nhưng là đang nhìn một người khác qua anh.

Tôi nói: "Phải, em điên rồi."

Điên rồi mới cảm thấy, Kỳ Diễn rất giống anh ấy.

Tôi loạng choạng xoay người rời khỏi phòng bao.

Anan

Phía sau có người nói với Kỳ Diễn: "Anh Diễn, hình như chị dâu say rồi, anh không về cùng chị ấy sao?"

Kỳ Diễn còn chưa lên tiếng, Tần Vi đã kéo tay anh: "Anh Diễn, em uống nhiều quá, bây giờ đầu em đau quá."

Kỳ Diễn xoay người xoa huyệt thái dương cho cô ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/em-o-mot-phuong-troi-khac-cho-anh/chuong-2.html.]

Tôi một mình bước ra khỏi quán bar, ngẩng đầu nhìn những vì sao trên trời, anh từng nói với tôi, mỗi người sau khi chết, đều sẽ hóa thành một vì sao, soi sáng con đường phía trước cho người còn sống.

Nhưng phía trước tôi đã không còn đường nào để đi nữa rồi.

Dạ dày tôi đau quặn lên, tôi vẫy một chiếc taxi, bảo tài xế chở tôi đến hiệu thuốc gần đó.

Bác tài xế là người tốt bụng, thấy tôi say rượu, còn đích thân dìu tôi đến tận cửa hiệu thuốc.

Tôi tìm thấy loại thuốc mình cần mua trên kệ hàng.

Lúc này, phía sau vang lên một giọng nói đã biến mất năm năm.

"Tần An Nhiên, ai cho em uống rượu? Không biết mình bị dị ứng cồn sao? Bao giờ em mới có thể trưởng thành, không để người khác phải lo lắng cho em nữa hả?"

Chỉ là một giọng nói, đã khiến tôi nước mắt giàn giụa, cả người run rẩy không kiểm soát.

Tôi quá nhớ giọng nói này rồi.

Tôi quay đầu lại.

Người đàn ông sải bước về phía tôi, cầm lấy hộp thuốc trên kệ hàng, cười lưu manh: "Sao thế, mới có mấy ngày không gặp, không nhận ra chồng em rồi?"

Nhìn thấy những giọt nước mắt lớn cứ thế lăn dài trên má tôi, Giang Dã tưởng tôi đau.

Nụ cười trên mặt anh lập tức được thay thế bằng vẻ lo lắng, anh thấp giọng mắng một câu, cúi người bế tôi lên, đặt xuống chiếc ghế bên cạnh.

Sau đó, anh giống như trước đây, xin nhân viên bán thuốc nửa cốc nước nóng, rồi cầm lấy một chai nước khoáng trên kệ hàng vặn nắp, đổ vào nửa cốc nước nóng đó.

Xác nhận nhiệt độ nước vừa đủ uống, Giang Dã mới đưa cốc nước cho tôi, lại lấy thêm hai viên thuốc dạ dày đặt vào lòng bàn tay tôi, giọng nói vẫn còn đè nén lửa giận: "Uống thuốc trước đi! Anh không nên chiều theo ý em nữa, lần sau còn dám uống rượu, anh... anh..."

Anh nghiến răng nghiến lợi, dường như không biết nên làm gì tôi nữa.

Thấy tôi vẫn khóc, giọng anh lại dịu dàng hơn, nhỏ giọng dỗ dành: "Rất đau sao? Đi, chúng ta đến bệnh viện!"

Tôi khóc lắc đầu, không phải đau.

Chỉ là, tôi quá nhớ anh ấy.

Loading...