Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Em gái trả thù cho tôi sau khi tôi chết - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-08-06 11:35:50
Lượt xem: 163

Lâm Song đá mệt rồi, không thể chống cự nữa đành tựa đầu vào thân cây, bắt đầu thút thít khóc.

"Tại sao chị bị tổn thương nhiều như vậy không nói cho em biết? Tại sao..."

Móng tay của Lâm Song đầy bùn, và cánh tay gãy của nó đang chảy m.á.u vì những cử động mạnh. Con bé trông giống như một con ch.ó con vô gia cư và bị bỏ rơi trong sự chật vật.

"Em đã khỏe hơn rồi, chị có thể quay về được không?”

"Như chị nói ấy, chỉ cần em cứ ngoan ngoãn thì chị sẽ quay lại mà."

Tim tôi như bị ai đó bóp mạnh.

Khi tôi mười tuổi, nửa đêm Lâm Song trèo lên giường tôi và định đóng một chiếc đinh vào đầu tôi. Khi bố mẹ tôi phát hiện ra, họ đã gửi tôi đến nhà bà ngoại.

Lúc đó tôi rất sợ hãi và cảm thấy rất buồn trước hành vi của Lâm Song.

Ngày tôi bị đưa đi, Lâm Song không nói gì, chỉ đứng ở cửa nhìn tôi mà không nói một lời.

Tôi hét lên với nó:

"Chỉ cần em ngoan ngoãn, chị sẽ quay lại!"

Nhưng tôi đã thất hứa và tôi không bao giờ có thể quay lại nữa.

Còn Lâm Song cũng không khá hơn, trong hai năm qua, nó không thể làm tổn thương tôi nữa mà trở nên tự ngược đãi bản thân, con bé đã không thể kìm lại hành động của bản thân, mà cũng có rất nhiều cảm xúc và ràng buộc hơn nên nó chọn cách làm tổn thương chính mình.

Lâm Song ngồi dưới gốc cây quế suốt một đêm và nói chuyện một mình suốt đêm đó.

Xin lỗi và áy náy vì đã làm tổn thương tôi khi còn nhỏ.

Nó vừa nói, giọng khàn khàn gần như hòa vào màn đêm.

Tôi thực sự muốn nói với nó rằng tôi không trách con bé.

Nhưng tôi không thể.

Tôi chỉ có thể thổi một bông hoa quế khỏi cành để cho nó rơi xuống vai của Lâm Song.

10

Khương Vi Vi trở về nhà và đụng phải một người đàn ông lạ mặt đang đi ra khỏi cửa.

Khương Vi Vi ngay lập tức nắm lấy cánh tay của Từ Mẫn.

“Mẹ ơi, ông ấy là ai thế?”

Từ Mẫn sốt ruột hất tay Khương Vi Vi ra.

"Đấy không phải việc của con."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/em-gai-tra-thu-cho-toi-sau-khi-toi-chet/chuong-10.html.]

Từ Mẫn đứng dậy đi về, Khương Vi Vi lập tức chặn đường.

"Ý mẹ là không phải chuyện của con ư? Bây giờ con hỏi mẹ, con rốt cuộc có phải là con gái của Khương Minh Dương không?"

Từ Mẫn khó chịu trước những câu hỏi đó, bà ta đã chán nản và trút hết giận dữ lên Khương Vi Vi.

Bà ta giơ tay lên và giáng một cái tát nặng nề vào mặt Khương Vi Vi.

“Đều là lỗi của mày! Nếu không phải vì mày mỗi ngày ở trường gây chuyện, sao bố mày có thể không thích mày được chứ?”

"Thằng cha ch*t dẫm đó lại đang điều tra vụ phóng hỏa mười lăm năm trước!"

Khương Vi Vi ngã phịch xuống đất, che mặt và nhìn Từ Mẫn với mái tóc rối bù:

"Ý mẹ đây là lỗi của con sao? Chính mẹ mới là người không thể sinh được con trai cơ mà!"

Và những lời này đã khiến Từ Mẫn hoàn toàn tức giận.

Cái tát nặng nề lại rơi xuống.

"Trách tao ư? Là lỗi của mày mới đúng! Bây giờ mày còn dám cãi lại tao phải không? Hôm nay tao sẽ đánh c.h.ế.t mày!"

Trong lúc tức giận, điện thoại của Từ Mẫn rơi ra khỏi túi, điện thoại rung lên, một tin nhắn lại được gửi đến.

[Bà phải nhanh lên.]

Xa hơn nữa, có một số cuộc đối thoại.

[Khương Minh Dương đã điều tra vụ hỏa hoạn mười lăm năm trước.]

[Chính bà là người đã phóng hỏa, tôi biết mà.]

Từ Mẫn tức giận rời đi, để lại Khương Vi Vi nằm trên mặt đất.

Khương Vi Vi hét lên như điên:

Thiết Mộc Lan

"Đều là do mày, Lâm Sanh! Đều là do mày tất!"

Vụ án đốt nhà có thể đã được điều tra từ mười lăm năm trước, nhưng khi đó Khương Minh Dương không muốn điều tra sâu vì ông ta đã có cô vợ mới xinh đẹp và cô con gái ngoan ngãn.

Khương Minh Dương vẫn luôn giả vờ tiếc thương lưu luyến, nhưng cuối cùng lại lừa dối chính mình.

Bao gồm cả lần này.

Ông bắt đầu nhớ người vợ đã khuất của mình.

Bắt đầu muốn tìm lại sự thật và công lý từ mười lăm năm trước.

Lâm Song bắt đầu thường xuyên xuất hiện ở bên cạnh Khương Minh Dương, sau khi tan học con bé đứng đối diện với Khương Minh Dương.

Nhìn thấy Khương Minh Dương, Lâm Song mỉm cười chạy về phía ông, đưa món tráng miệng tự tay làm cho ông ta.

 

Loading...