Chạm để tắt
Chạm để tắt

EM GÁI THÂN MẾN - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-07-29 17:26:51
Lượt xem: 800

Kiếp trước, tôi đã gặp ông trùm của lũ tội phạm đó, nhưng khổ nỗi không có hình, nếu không nhiệm vụ lần này chắc chắn sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.

Không ngờ em gái lại dẫn bạn trai đến tìm tôi.

Mặc dù bạn trai cô ta không đẹp trai nhưng gương mặt này… Là người bị tôi c.h.é.m đứt thằng nhỏ ở kiếp trước.

Hô hấp của tôi dần nặng nề, đầu ngón tay không nhịn được mà run rẩy, m.á.u xuyên suốt cơ thể trở nên sôi trào.

“Chị, giới thiệu một chút, đây là bạn trai của em.”

Em gái cười yêu kiều rúc vào người đàn ông, ánh mắt nhìn tôi tràn đầy sự đắc ý khoe khoang.

“Em còn tưởng mấy năm nay chị kiếm được rất nhiều tiền nên mua một căn nhà lớn như vậy, hóa ra chỉ là nhà thuê!”

Cô ta che miệng cười khanh khách: “Nếu không nhờ bạn trai em, chắc em vẫn bị chị lừa nha! Đúng rồi, bạn trai em chính là chủ căn nhà chị đang thuê.”

“Không thể nào?”

Trên đời sao lại có chuyện trùng hợp đến thế! 

Em gái không để ý đến tôi, quay người khoác lấy tay bạn trai.

“Bảo bối, đây là người chị đầu óc có vấn đề mà em đã nói với anh. Thanh Hoa Bắc Đại thì không học, lại đi chọn Học viện Cảnh sát.”

“Hửm?”

Ánh mắt dò xét của người đàn ông lập tức dán chặt lên người tôi.

Biểu cảm của hắn không rõ ràng, ánh mắt u ám: “Chị em là cảnh sát sao?”

“Không phải!”

Tôi mới mở miệng, em gái đã cướp lời nói:

“Mẹ em không cho chị ấy tiền đi học nên chị ấy tốt nghiệp trung học xong không học tiếp nữa. Mấy năm nay đều đi làm kiếm tiền nhưng không gửi về nhà được đồng nào. Em thấy chị ấy toàn đăng túi xách hàng hiệu, đủ loại xe thể thao trên vòng bạn bè, cứ tưởng chị ấy kiếm được rất nhiều tiền, hóa ra ngay cả nhà cũng là nhà thuê, đúng là phùng má giả làm người mập(1)!”

(1) 打肿脸充胖子 [dǎzhǒngliǎnchōngpàng·zi]: Mang hàm ý làm việc gì đó vượt quá khả năng của bản thân chỉ để đánh bóng sĩ diện.

“Chị gái em thú vị thật.”

Em gái mất hứng, bĩu môi nũng nịu: “Chị ấy chính là đồ phụ nữ hư vinh hám tiền, đã thế còn bắt nạt em, đuổi em ra ngoài! Anh yêu, anh nhất định phải trút giận giúp em!”

“Được. Bảo bối đã nói vậy thì sao anh có thể để em phải chịu oan ức?”

(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)

Người đàn ông hất tay, lập tức tìm môi giới hủy bỏ hợp đồng thuê nhà rồi trả cho tôi một khoản tiền nhỏ bồi thường hợp đồng.

Tôi bị đuổi khỏi “nhà”, em gái đứng sau lưng cười khúc khích.

Tôi cúi đầu rời đi, nhịn một lúc lâu, mãi đến khi vào trong cục, tôi mới thả lỏng cười như điên.

Vất vả tìm ông trùm bọn tội phạm mà không có chút manh mối nào, thế mà em gái lại dẫn hắn đến trước mặt tôi!

Thật sự rất kinh ngạc vui mừng!

Cuối cùng tôi cũng hiểu được, tại sao kiếp trước em gái đăng bài lên vòng bạn bè, bọn tội phạm lại lập tức có thể tìm được tôi.

Hóa ra khi ấy, hắn chính là bạn trai của em gái.

Đúng lúc Lão Triệu nghỉ ngơi, bị tiếng cười ha hả của tôi hù dọa, đại đội trưởng cũng nhìn tôi.

“Tôi biết ông trùm tội phạm liên quan đến vụ việc buôn bán người có ngoại hình ra sao rồi!”

Tôi phấn khích lấy điện thoại ra mở camera giám sát trong nhà lên.

Là đoạn video quay lại cái ngày em gái vênh váo hống hách bắt hắn hủy bỏ hợp đồng với tôi.

“Đùa gì vậy, ngay cả tội phạm là ai chúng ta còn không biết!”

Đội trưởng nghiêm khắc mắng tôi lại bị Trình Tuyết ngăn cản.

“An An không phải là người không biết chừng mực, có lẽ em ấy thực sự có phát hiện gì đó?”

Trình Tuyết chụp lại mặt tên tội phạm trong video rồi căn cứ vào hợp đồng thuê nhà của tôi để điều tra thông tin của hắn.

Ánh sáng từ màn hình máy tính phản chiếu lên gương mặt của Trình Tuyết khiến sắc mặt chị ấy trông vô cùng tái nhợt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/em-gai-than-men/chuong-5.html.]

Đội trưởng cho rằng hai người chúng tôi đang quấy phá nên muốn chúng tôi biết bản kiểm điểm.

Tôi viết giấy cam kết: 

“Nếu hắn ta thực sự bị oan, thì đánh mắng gì cháu cũng chấp nhận. Đừng nói là viết bản kiểm điểm, đội trưởng đuổi cháu đi thì cháu cũng chấp nhận! Nhưng cháu dám cam đoan hắn ta chính là tội phạm, chỉ cần bác sẵn lòng điều tra, chắc chắn có thể điều tra được!”

Trong biển người mênh mông, tìm ra phần tử phạm tội là rất khó, chỉ khi nào tiếp cận tên tội phạm rồi theo dõi nhất cử nhất động của hắn thì mới dễ dàng hơn rất nhiều.

Trình Tuyết nhìn tôi, ánh mắt đầy phức tạp nhưng tôi không để ý.

Đội trưởng cân nhắc một hồi, cuối cùng quyết định sẽ điều tra một thời gian.

Một tháng nữa lại trôi qua, quả nhiên đã tra được không ít tin tức.

Tin tức quan trọng nhất là, chúng muốn tiến hành một cuộc giao dịch quy mô lớn.

9.

Em gái mất tích rồi.

Mẹ khóc lóc đến khàn cả giọng trước mặt tôi, bà ta nắm chặt lấy tay tôi: “Vi Vi là em gái ruột của mày, cho dù mày c.h.ế.t cũng phải đưa con bé trở về!”

Tôi bình tĩnh đưa khăn giấy cho bà ta: “Lau mặt đi.”

“Lâm An An!”

Mẹ sụp đổ rống lên, ném khăn giấy vào mặt tôi.

“Em gái mày mất tích đấy, sao mày không thấy sốt ruột lo lắng thế? Không phải mày là cảnh sát sao? Sao mày không đi tìm đi? Mau đưa em gái mày trở về, ngay lập tức!”

Bà ta khóc đến kiệt sức, rồi ngồi xổm dưới đất ôm mặt: “Ông trời ơi, con nguyện ý dâng hiến sinh mệnh của đứa con gái khác để đổi lấy Vi Vi bình an trở về!”

Đội trưởng im lặng đưa khăn giấy cho tôi, có lẽ sợ tôi sẽ khóc lên.

Nhưng từ lâu tôi đã hiểu, thiên vị không dựa vào bất cứ lý do nào, giữa người và người, rốt cuộc phải để ý đến duyên phận*.

* Câu này mình không rõ lắm =)) cả nhà đọc rồi phân tích một chút dưới cmt nhaa.

“Đều do mày! Mày đúng là một con cảnh sát thối nát! Chắc chắn mày đã đắc tội với người nào, người đó không trả thù được mày nên đã nhắm vào em gái mày!”

Mẹ đột nhiên đứng bật dậy, niệm ý này dường như đã mang lại cho bà ta rất nhiều sức lực, liên tục trút hết nỗi bất mãn lên người tôi.

“Nếu không thể đưa Vi Vi bình an trở về thì mày đi c.h.ế.t đi!”

Một người mẹ nguyền rủa con gái ruột thịt của mình đi c.h.ế.t đến khàn cả giọng.

Rõ ràng tôi đã nghĩ thông suốt nhưng hốc mắt vẫn thấy cay cay.

Trình Tuyết đưa cho bà ta một ly trà.

“Bác gái, bác đừng quá kích động, điều này không mang lại cho chúng cháu bất cứ tin tức hữu ích nào, càng không thể giúp chúng cháu tìm được nạn nhân mất tích, bác uống ngụm trà để bình tĩnh lại đi ạ.”

Mẹ uống trà nhưng vẫn liên tục chửi rủa tôi.

“Nó lén lút đăng ký học Học viện Cảnh sát, giấu tôi tận bốn năm! Nếu không phải hôm nay tôi đến báo án thì cũng không biết nó làm cảnh sát, sao trên đời này lại có đứa con gái không có lương tâm như vậy chứ!”

Tôi nhìn bà già tâm thần trước mặt, chỉ thấy hơi nực cười.

“Nếu đã chê tôi không có lương tâm thì bà cũng không cần nhận là mẹ tôi đâu!”

“Nếu tôi nhớ không nhầm thì lúc tốt nghiệp trung học, tôi và bà đã đoạn tuyệt quan hệ rồi, bà có tư cách gì mà ở đây chỉ trích tôi.”

“Bà già, tôi nhắc nhở bà một chút, nếu muốn con gái bà sớm đi gặp ông bà thì bà cứ tiếp tục ở đây khóc lóc om sòm đi.”

Lão Triệu thấy tôi như vậy, vội vàng kéo tôi ra ngoài rồi bảo tôi đóng dấu một số tài liệu.

Thật tốt.

Tiền bối của tôi, đồng đội bạn bè của tôi, tất cả đều luôn chiếu cố tôi.

So với việc mẹ suốt ngày thiên vị và chửi rủa, thì cũng không là gì nữa rồi.

Tôi mất đi tình thương của đám người tự nhận là người thân, nhưng lại nhận được vô số tình yêu của những người xa lạ.

Con người mà, nên biết thế nào là đủ, Lâm An An à.

Loading...