Chạm để tắt
Chạm để tắt

EM GÁI, MAU GIÚP CHỊ ĐI - CHƯƠNG 7

Cập nhật lúc: 2024-08-22 01:17:16
Lượt xem: 2,103

7

Tôi cầm hai xiên xúc xích bột bằng tay trái, ba xiên râu mực bằng tay phải, vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói: "Ừ, đúng là trên đời này sao lại có loại chị gái như vậy chứ?"

Đang ăn dở, tôi bỗng nghe thấy một cô gái ở bàn bên cạnh nói: "Tớ đã luôn thắc mắc, tại sao cô ta lại dám chọc giận Tạ Tư Duy mà vẫn có thể yên ổn ở lại đoàn phim, hóa ra là có kim chủ đứng sau!"

"Tiểu cô nương nhà chúng ta thật tội nghiệp, rõ ràng là nữ chính, nhưng lại bị kẻ dựa vào quan hệ bắt nạt, cô ấy khó khăn lắm mới được hợp tác cùng nam thần!"

Tôi đặt xiên đồ nướng đang ăn dở xuống, lặng lẽ lấy điện thoại ra.

Cậu tôi thấy vậy liền mắng: "Đang ăn mà sao lại chơi điện thoại!"

Bàn bên cạnh vẫn tiếp tục bàn tán càng lúc càng lớn.

"Kim chủ của Tô Thanh Hoan là ai mà ngay cả đạo diễn cũng phải nể mặt?"

"Nghe nói họ Từ, đã có vợ, còn nói gì mà muốn dẫn em gái đi chơi trò đặc biệt, thật là đáng khinh."

Cậu tôi đột ngột đặt cái chân giò lớn xuống: "Gì cơ?"

Tôi phát hiện trên mạng đã bùng nổ rồi, mọi người đều đang bàn tán về việc một nữ diễn viên họ Tô nào đó bán rẻ em gái để đạt được danh vọng. 

Thời gian, địa điểm, lời thoại đều nói rất rõ ràng, nếu tôi không phải là người trong cuộc, có lẽ tôi cũng sẽ tin rằng cậu tôi là một đại ma đầu gian ác.

Nhìn vào điện thoại, tôi thấy có mười cuộc gọi nhỡ, tất cả đều từ Tạ Tư Duy.

Tôi không kịp gọi lại, liền vội vàng gọi cho chị tôi: "Chị ngốc, chị đang làm gì đấy?"

"À, chị đang cãi nhau với người ta, sao thế?"

"Trên mạng có người bịa đặt nói chị có kim chủ."

Chị tôi sửng sốt: "Phiên bản cập nhật nhanh thế à? Chị còn đang cãi nhau về việc Tạ Tư Duy có cố ý làm vướng chân chị không đây!"

Thôi rồi, lại không ăn thua rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/em-gai-mau-giup-chi-di/chuong-7.html.]

Tôi gọi lại cho Tạ Tư Duy, anh ấy lo lắng hỏi tôi: "Tô Thanh Hàn, em không sao chứ? Ông Từ đó dẫn em đi đâu vậy?"

"Đi ăn nướng."

"Gì cơ? Đi tắm? Đừng lo, anh đến ngay đây..."

Tôi nhìn điện thoại vừa bị cúp máy, cảm thấy hết sức khó hiểu.

Cậu tôi cũng đang cầm điện thoại, quay qua quay lại, lo lắng nói: "Toang rồi, chị cháu nói sao? Mẹ cháu sắp tới rồi!"

Cả khu vực Tây Bắc đều náo loạn như một nồi lẩu!

Hai người chúng tôi nhanh chóng chia nhau chạy trốn, nhưng cuối cùng lại bị mẹ tôi tóm được ở cửa khách sạn gần đó, cả hai đều bị bắt gọn.

Mẹ tôi ngay lập tức tặng cậu tôi một cái tát: "Từ lão nhị, cậu không muốn sống nữa à? Sao dám dẫn cháu gái đi ăn ở vỉa hè, sao không đi ăn cứt luôn đi?"

Cậu tôi: "Không phải, chị, em..."

"Cậu còn đầu tư vào đoàn phim của Thanh Hoan? Làm cái gì mà kim chủ! Thích lo chuyện bao đồng thế à? Có phải muốn thử luôn cả xe cứt khi đi ngang qua không? Nếu không chịu nổi thì vào tù mà ngồi, khỏi cần tôi đánh cậu."

"C-Chị, đừng mắng nữa... cháu gái à, cháu nói gì đi chứ!"

Tôi nhìn mẹ.

Đây là "Sát thủ số một nhà Thanh", ai dám đối diện với bà ấy trong mười giây chứ?

Tôi không dám.

Trong khi chúng tôi bị mẹ mắng tơi tả, Tạ Tư Duy xuất hiện!

Anh ấy như một anh hùng kéo tôi ra sau lưng, nghiêm nghị nói: "Phu nhân Từ, xin đừng trách cô ấy, Thanh Hàn vô tội! Tất cả đều là do ông Từ ép cô ấy làm!"

Mẹ tôi híp mắt lại: "Vô tội? Ba cái xúc xích, năm mươi xiên thịt thăn lợn, bò, cừu, bốn cân tôm hùm đất, cá thu nướng, hàu nướng, chân giò lớn đều là cậu Từ ép con ăn sao?"

Tôi nước mắt lưng tròng gật đầu: "Phải, con không ăn, cậu còn cố nhét vào miệng con, thật quá đáng."

 

Loading...