Em gái ma quỷ - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-07-05 01:29:29
Lượt xem: 741

Thi the^? tôi thối rữa trong căn phòng trọ chật hẹp, không ai lo lắng cho tôi, cũng chẳng ai đứng ra lên án gia đình hút m.á.u của tôi cả.

 

Bây giờ Tô Lai Đệ tìm đến cái chếc, lại có nhiều người ra mặt đóng vai người tốt vậy?

 

Các người có hiểu rõ sự thật không? Biết rõ ngọn nguồn câu chuyện không?

 

Người kêu oan thì nhất định là oan sao?

 

Cứ là việc tốt thì không cần tự mình làm, chỉ cần dễ dàng động mồm là xong vai người tốt đúng không ?

 

Tôi cười lạnh, không trả lời chàng trai đó, chỉ nhìn vào Tô Lai Đệ với nụ cười kín đáo trên môi, nhanh chóng nói lớn:

 

"Gia đình của tôi đã cắt đứt quan hệ với tôi rồi!"

 

"Một triệu tệ bồi thường phí nuôi dưỡng tôi mà các người muốn, tôi cũng đã vay nặng lãi để trả rồi mà!"

 

"Còn cô! Cô cũng cùng với bố mẹ ép tôi đưa tiền ra mà? Đã cùng hội cùng thuyền với họ rồi, sao còn tìm đến tôi làm gì?"

 

"Khi tôi bị đòi nợ, các người không phải đã block tôi rồi sao?"

 

"Tô Lai Đệ, cô quên rồi à? Trước đây mẹ muốn gả tôi cho ông già ế vợ để đổi lấy tiền sính lễ, cô đã nói phụ nữ đều phải lấy chồng, còn bảo tôi nhanh chóng đồng ý đi, nhanh gả đi để giảm bớt gánh nặng cho gia đình. Những lời đó không phải cô nói sao?"

 

"Sao bây giờ đến lượt cô, cô lại không muốn thế nữa?"

 

Mặt Tô Lai Đệ lập tức trở nên tái mét, nhiều lần muốn mở miệng ngắt lời.

 

(Ủng hộ mình thêm trên MonkeyD bằng cách đọc truyện nhé, đừng donate ạ ????????) 

 

Nhưng tôi không cho cô ta cơ hội, như một khẩu s.ú.n.g máy, nói hết nguyên nhân tiền căn hậu quả cho những người xung quanh biết.

 

Người vừa đứng ra bảo vệ Tô Lai Đệ cũng buông tay, ngạc nhiên nhìn cô ta.

 

Thấy dư luận bắt đầu chuyển hướng, Tô Lai Đệ bắt đầu khóc lóc thảm thiết.

 

"Tôi chỉ muốn chị sớm thoát ra khỏi cái địa ngục ăn thịt người đó, chẳng phải chị luôn muốn được tự do sao? Sao giờ lại trách tôi? Chị không phải đã nói chúng ta là chị em phải đồng cam cộng khổ sao?"

 

"Chị cắt đứt quan hệ với gia đình, cũng không nghĩ đến tôi, chị muốn nhìn tôi c.h.ế.t sao!"

 

Không ngờ cô ta vẫn luôn ích kỷ như vậy.

 

Tôi đã hiểu rõ rồi, việc bị ép gả, sao không đến từ trước đây, mà bây giờ mới đến?

 

Muốn tôi giúp đỡ, hoàn toàn có thể tìm tôi nói chuyện riêng.

 

Làm lớn chuyện như vậy, rõ ràng là thấy tôi sống tốt nên khó chịu, muốn đến trường gây rối, muốn hại tôi mang tiếng xấu, muốn kéo tôi cùng xuống địa ngục.

 

Đã nhiều lần, tôi bảo Tô Lai Đệ hãy học hành chăm chỉ, bởi tri thức thay đổi vận mệnh.

 

Nhưng cô ta thì sao, vừa lười vừa tham, còn khinh thường việc tôi học hành chăm chỉ.

 

Chỉ cần cô ta chịu cố gắng, tôi đều không ngại giúp đỡ.

 

"Mạng của cô tôi không gánh nổi! Nhưng cô đừng cố đổ lỗi cho tôi, sự ép buộc đạo đức này, tôi không chấp nhận!"

 

Nói xong tôi quay người rời đi.

 

Chỉ mới đi được vài bước, sau lưng vang lên tiếng phanh xe và va chạm chói tai, không biết ai đó kêu lên.

 

"Có người bị đ.â.m rồi!"

 

Tôi quay đầu lại, thấy Tô Lai Đệ đã ngã xuống trước một chiếc xe.

 

Tài xế thật là xui xẻo!

 

9.

 

"Cô còn đứng đó làm gì? Đó là em gái ruột của cô, chẳng lẽ cô muốn thấy nó c.h.ế.t mà không cứu à?"

 

"Người như cô làm sao xứng đáng học ở trường tốt như vậy?  Tôi sẽ tố cáo cô,  loaij người như cô nên bị đuổi học!"

 

Kẻ đạo đức giả vừa rồi lại đứng ra.

 

Tôi cảm thấy rất vô lý.

 

Tại sao tôi phải gánh trách nhiệm này?

 

Là tôi đẩy nó ra đường sao?

 

Nó tự tìm cái chết, tại sao đám người đứng xem lại chỉ trích tôi?

 

Ồ, bởi vì động mồm thì quá dễ dàng.

 

Phun chút nước bọt thì cũng không tốn công sức, tiền bạc.

 

Cuối cùng, tôi vẫn đi theo Tô Lai Đệ lên xe cứu thương.

 

Không còn cách nào khác.

Tôi còn phải đi học mà.

 

Nếu bị bôi nhọ, chuyện bảo vệ luận án nghiên cứu sinh của tôi có lẽ sẽ hỏng bét.

 

Trên xe cứu thương, Tô Lai Đệ khó khăn mở mắt, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi.

 

"Em biết chị sẽ không để em c.h.ế.t đâu, chị, em biết chị vẫn thương em mà."

 

Nhưng tôi biết, Tô Lai Đệ đang diễn kịch.

 

Trán cô ta có máu, nhưng chỉ là vết trầy xước.

 

Trên người, chỉ dính một chút bụi.

Cửa trường đại học có rất nhiều người qua lại, nên tài xế không dám lái quá nhanh.

 

Tôi không lên tiếng.

 

Tô Lai Đệ lại ngất, không rõ thật hay giả.

 

Tôi cũng không quan tâm.

 

Đến bệnh viện, tôi không đi thanh toán.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/em-gai-ma-quy/chuong-4.html.]

Lấy điện thoại của Tô Lai Đệ gửi tin nhắn cho mẹ, gửi cả địa chỉ bệnh viện rồi nhanh chóng rời đi.

 

(Ủng hộ mình thêm trên MonkeyD bằng cách đọc truyện nhé, đừng donate ạ ????????) 

 

Đừng mong tôi tốn thêm xu nào cho nó nữa.

Buổi tối tôi nhận được tin nhắn từ Tô Lai Đệ.

 

【Tô Đại Ni, tại sao chị lại gửi địa chỉ của tôi cho mẹ, chị muốn hại c.h.ế.t tôi sao?】

 

【Tại sao kiếp này chị không nói với tôi chuyện trúng số? Chị muốn ăn mảnh, sống sướng một mình à?】

 

【Tôi nói cho chị biết, nếu chị không tìm cách đưa tôi ra khỏi cái nhà như địa ngục này, tôi sẽ nói hết với bố mẹ!】

 

Nhìn những dòng chữ lạnh lùng, tôi rùng mình.

 

Tô Lai Đệ cũng được sống lại.

 

Tôi nắm chặt điện thoại, các khớp ngón tay trắng bệch.

 

Tôi đã lo lắng bao lâu chỉ để phòng tránh Tô Lai Đệ, nhưng bây giờ nó cũng như tôi, có ký ức hai kiếp.

 

Nếu không giải quyết tốt chuyện này, tôi e sẽ lặp lại vết xe đổ kiếp trước.

 

Một đêm tôi không ngủ, suy nghĩ cả đêm.

 

Nhà trường ban đầu rất giận, định hủy tư cách bảo vệ nghiên cứu sinh của tôi.

 

Tôi cho lãnh đạo trường xem đoạn ghi âm và bản hợp đồng gia đình tôi ký.

 

Mọi người đều im lặng.

 

Cuối cùng chỉ thở dài, bảo tôi hãy cố gắng dàn xếp ổn thỏa.

 

Nếu tiếp tục ồn ào, sợ rằng sẽ ảnh hưởng không tốt đến tương lai của tôi.

 

Còn chuyện bảo vệ nghiên cứu sinh, vẫn tiếp tục như bình thường.

 

Tôi đồng ý.

 

10.

 

Ngày hôm sau, tôi xin phép nghỉ học, gửi tin nhắn cho Tô Lai Đệ, bảo nó về nhà.

 

Trong tin nhắn, Tô Lai Đệ đáp lại với giọng đắc ý.

 

【Tôi biết ngay là chị sẽ sợ! Tô Đại Ni, chị không thoát khỏi tôi đâu! Sau khi chuộc tôi ra, chị phải đưa tôi ba mươi triệu nữa! Nếu không tôi sẽ nói cho cả thế giới biết!】

 

Tôi cười lạnh, Tô Lai Đệ tham lam hơn cả mẹ tôi.

 

Cô ta mới là con quỷ đáng ghét nhất.

Tôi không trả lời.

 

Nhưng có lẽ Tô Lai Đệ cũng không quan tâm, giờ đây chắc nó đang đắm chìm trong giấc mơ tôi sẽ thỏa hiệp, nó sẽ trở thành phú bà.

 

Kiếp này nó học khôn hơn, biết rằng tiền vẫn phải nằm trong tay mình mới là chắc chắn.

 

Có lẽ kiếp trước, nó đã có kết cục không tốt.

 

Cũng phải, bố mẹ tôi trọng nam khinh nữ như vậy cơ mà.

 

Có tiền tất nhiên chỉ nghĩ cách để em trai sống cuộc sống cao sang.

 

Tô Lai Đệ là kẻ cơ hội, có thể hưởng lợi một thời gian, nhưng lợi ích lâu dài sẽ không bao giờ đến lượt cô ta.

 

Về nhà, mặt mẹ tôi đen như đáy nồi.

Bà định tát tôi một cái nhưng tôi tránh được.

 

"Cái đồ vô ơn này mày còn về làm gì? Em gái mày nằm viện mày không lo, lại để bọn tao phải trả tiền, nếu không phải nó gặp tai nạn trên đường đi tìm mày, thì có ra nông nỗi này không?"

 

Tô Lai Đệ cố tình lao ra đường bị đâm, bị xử phạt hoàn toàn có lỗi.

 

Có lẽ mẹ tôi không được lợi gì từ tài xế, bị ép trả tiền viện phí, nên trút giận lên tôi.

 

Còn về phần vì sao Tô Lai Đệ không được đưa về, có lẽ vì cô ta nằm viện tốn tiền, mẹ tôi bỏ chạy trước.

 

Thật là một gia đình m.á.u lạnh.

 

Nghe mẹ nói xong, tôi lập tức khóc lóc quỳ xuống, túm lấy ống quần mẹ, vừa khóc vừa nói:

 

"Mẹ, con sai rồi! Tất cả là lỗi của con không chăm sóc tốt cho em, nó nói mẹ ở nhà hành hạ nó, sống không bằng chết, nên mới lao đầu vào xe! Dù sao nó cũng là con gái của mẹ, là em gái của con, con không thể thấy c.h.ế.t không cứu, nếu không người ngoài sẽ nghĩ gì về mẹ?"

 

Mẹ tôi không ngờ tôi làm lớn chuyện như vậy, nhất thời sững sờ.

 

Tôi tiếp tục nói:

"Mẹ, con trúng xổ số rồi! Năm mươi triệu!"

 

Mắt mẹ sáng lên, đầy tham lam.

 

"Năm mươi triệu! Mau chuyển tiền cho mẹ, em trai con vừa đòi một biệt thự lớn!"

Đúng là không thèm diễn với tôi một vở kịch.

 

Bà hoàn toàn không quan tâm đến việc chúng tôi đã cắt đứt quan hệ.

 

Cũng tốt, tôi cần sự tham lam của cả nhà.

 

Bố nghe thấy cũng không ngồi yên được, lao tới: "Chuyển tiền vào thẻ của bố! Đàn bà con gái làm sao quản được nhiều tiền như vậy!"

 

Em trai tôi theo sau hô: "Đồ con gái phá của, sao mày may mắn thế! Mau đưa tiền cho tao, tiền trong nhà này đều là của tao!"

 

Tôi cười lạnh, tiếp tục khóc lóc:

 

"Không còn! Không còn gì nữa rồi! Tất cả bị bọn cho vay nặng lãi cướp hết rồi!"

 

"Trước đây con nợ nhiều tiền lãi cao, lãi mẹ đẻ lãi con, lên tới ba bốn chục triệu!"

 

"Bọn chúng ép chuyển hết tiền của con! Giờ chỉ còn lại bốn, năm trăm nghìn! Hu hu hu!"

 

"Đồ con gái phá của, mày định lừa ai hả!" 

 

Em trai tôi không chấp nhận được sự tụt dốc từ trên trời rơi xuống, lao tới định đánh tôi.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...