Chạm để tắt
Chạm để tắt

Duyên phận - Phần 9

Cập nhật lúc: 2024-06-14 16:58:09
Lượt xem: 237

Anh sững người một lúc rồi mỉm cười: “Không tính đâu, việc này anh đã tính toán từ lâu rồi.”

22

Chúng tôi vẫn chưa đến với nhau, là vấn đề của tôi. Tôi thừa nhận rằng tôi có tình cảm với Giang Chí, và tôi không thể không có tình cảm với anh ấy, nhưng... Tôi luôn cảm thấy nó vẫn còn hơi nhanh. Tôi khao khát được yêu thương nhưng lại sợ bị tổn thương.

Tuy nhiên, sau chuyến đi ba ngày này, mối quan hệ của tôi và Giang Chí đã có bước nhảy vọt.

Sau khi trở lại trường, chúng tôi hẹn ăn tối hàng ngày, cùng nhau đến thư viện và Giang Chí thậm chí còn làm việc bán thời gian cùng tôi.

Tôi không còn cô đơn nữa. Hơn nữa, anh mang lại cho tôi một cảm giác hoàn toàn khác với Thời Diên, người đã từng đối xử rất tốt với tôi nhưng cũng chỉ là hư ảo, tình yêu của anh ta giống như bọt bia trên bề mặt, tưởng chừng hoành tráng nhưng khi nhấp một ngụm thì tất cả chỉ là không khí.

Nhưng Giang Chí thì khác. Anh tỉ mỉ, luôn chuẩn bị mọi thứ cho tôi, chỉ cần tôi ở đây, dù tôi có quay đầu lại, ánh mắt anh vẫn luôn dán chặt vào tôi. Lần đầu tiên trong đời, tôi thực sự cảm thấy an toàn.

Tối thứ sáu, Giang Chí nói rằng gần đây có một nhà hàng ếch mới mở và muốn đưa tôi đi ăn thử. Tôi đếm số tiền trên tay, phát hiện gần đây gia đình không hề yêu cầu tôi gửi tiền nên mới dành dụm được để đi du lịch ba ngày. Bên canh đó, Giang Chí lại vội vàng gánh hầu hết chi phí trong ba ngày qua, anh cũng không chịu nhận số tiền tôi chuyển lại ấy. Tôi nên đãi anh một bữa.

Thế là buổi tối sau khi trang điểm kỹ càng ở ký túc xá, tôi vui vẻ đến điểm hẹn. Khi tôi bước ra, A Hoa vẫn trêu chọc tôi, nói rằng người phụ nữ sắp được nuôi dưỡng bằng tình yêu khác với những kẻ cô đơn như họ.

Tôi bước ra cửa với khuôn mặt đỏ bừng.

Khi tôi xuống lầu, Giang Chí đã đợi sẵn ở tầng dưới, trên tay cầm ly nước nho tôi yêu thích.

Đi trên đường, tôi không khỏi ngẩng đầu nhìn Giang Chí.

Tôi nghĩ, nếu hôm nay anh tỏ tình, tôi sẽ dũng cảm và tin tưởng tình yêu trở lại.

Ban đầu tôi đang tự hỏi liệu có quá sớm để yêu hai tháng sau khi chia tay hay không, nhưng A Hoa đã đánh thức người đang lo lắng chỉ bằng vài lời: "tại sao cậu lại không yêu và F.A chỉ vì bị bạn trai cũ lừa dối?"

Phải. Dù sao thì trong mối quan hệ gần đây nhất, tôi đã có lương tâm trong sáng. Đối với Giang Chí, tôi không động lòng nhất thời, cũng không tùy tiện thử. Tại sao lại không?

23

Tuy nhiên, khi tôi và Giang Chí vừa tìm được chỗ ngồi thì đã nhìn hai người quen đang ngồi ở bàn bên cạnh, Thời Diên và bạch nguyệt quang của anh ta.

Tôi cau mày, nhìn anh ta, Thời Diên cũng đang nhìn tôi, vừa chạm mắt, anh ta rời mắt khỏi tôi rồi nhìn vào Giang Chí. Tôi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Hãy nhìn xem, trên đời này vốn dĩ mọi chuyện khó lường, lòng người luôn thay đổi. Bạch nguyệt quang của anh ta vừa trở về Trung Quốc, anh ta đã bỏ rơi tôi không chút do dự.

Sau khi chia tay, khi bên cạnh tôi xuất hiện một chàng trai tốt hơn, tôi có thể yên tâm khi gặp lại anh ta, tâm tĩnh như nước.

Giang Chí biết tôi không thích gọi đồ ăn nên chủ động cầm thực đơn lên, nhưng tôi để ý thấy đồ anh gọi đều là món tôi yêu thích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/duyen-phan/phan-9.html.]

Trong lúc chờ đồ ăn được bưng lên, Giang Chí đột nhiên lấy ra một chiếc bánh ngọt nhỏ có bao bì xinh xắn, hỏi sao suốt đường anh cứ mang theo một cái túi nhỏ, hóa ra bên trong đựng những chiếc bánh nhỏ.

“Thử đi, là vị dâu.” Anh đẩy chiếc bánh to bằng lòng bàn tay tới trước mặt tôi.

Tôi lấy thìa xắn một miếng. Hương vị thơm ngon đến không ngờ, Giang Chí không cần suy nghĩ nhiều liền xắn ra một miếng khác đưa cho Giang Chí.

"Thử đi, nó ngon lắm..."

Chưa kịp nói xong, tôi chợt dừng lại, rồi chợt nhớ ra cái thìa đó chính là cái thìa mình vừa ăn, có chút xấu hổ, vừa định rút tay về, Tưởng Chí đột nhiên cúi người ăn bánh.

"Ừ, ngon thật."

Nhìn chiếc thìa mình vừa đút cho anh, tôi hơi đỏ mặt. Tuy nhiên, Giang Chí đã nhanh chóng lấy ra một chiếc thìa dùng một lần trong hộp và đặt lại chiếc thìa trên tay tôi.

"Đồ ăn phục vụ hơi chậm. Chúng ta ăn bánh ngọt trước đi."

"Hmm..." Tôi đỏ mặt trả lời.

Tuy nhiên, khi tôi xắn đến miếng thứ năm, chiếc thìa nhỏ bỗng chạm phải một vật cứng. Nhìn kỹ hơn, đó là... một chiếc nhẫn.

Tôi như bất động.

Giọng nói của Giang Chí vang lên: “Lấy nó ra xem có thích không.”

Tôi làm như được bảo nhưng tim tôi đập loạn xạ. Đó là một chiếc nhẫn bạc đã có từ lâu trong giỏ hàng của tôi, giá mấy trăm tệ nhưng tôi chưa bao giờ dám mua.

Đối diện tôi, Giang Chí chắp hai tay lên bàn: “Xin lỗi, anh đã hối lộ bạn cùng phòng của em mới biết được.”

Thì ra là vậy, tôi nói, sao mấy hôm trước A Hoa lại nhất đòi xem giỏ hàng của tôi.

Giang Chí có chút lo lắng, tôi nghe thấy anh hít một hơi thật sâu rồi thì thầm: "Anh vốn chuẩn bị rất nhiều cách bày tỏ tình cảm, nhưng anh cảm thấy em có thể không thích quá phô trương, cũng không thích bị nhiều người để ý. Người ta nói tình yêu bắt đầu từ một bó hoa. Nếu một bó hoa quá bắt mắt thì hãy bắt đầu bằng một chiếc nhẫn".

Có lẽ bởi vì thiếu tự tin, Giang Chí nói thêm: “Nếu như em bằng lòng.”

Giang Chí vừa nói xong, tôi đã đeo chiếc nhẫn vào, giơ tay lên hỏi anh: “Trông ổn không?”

Thực sự, mặt tôi có chút nóng. Tôi không có gan đồng ý hay không đồng ý, nhưng tôi nghĩ nếu mình chủ động đeo nhẫn thì anh nhất định sẽ hiểu ý tôi.

Giang Chí sửng sốt vài giây, sau đó mỉm cười.

"Ừ, trông có vẻ ổn."

 

Loading...