Chạm để tắt
Chạm để tắt

Duyên phận - Phần 4

Cập nhật lúc: 2024-06-14 16:55:47
Lượt xem: 244

Bình luận đầu tiên bên dưới là do chính anh ta để lại, khá độc đáo: [Chào đón tình yêu cập bến.]

 

9

Ngày tháng dần trôi và tôi muốn tận dụng kỳ nghỉ để đi du lịch và thư giãn. Tình cờ nghe tôi nhắc tới, A Hoa cũng rất có hứng thú, nhất quyết lên kế hoach để ký túc xá của chúng tôi và Giang Chí đi cùng nhau.

Giang Chí đồng ý. Tôi không biết phải nói gì nên đồng ý vì có rất nhiều người đi cùng.

A Hoa trực tiếp đảm nhận việc mua vé.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Tuy nhiên, vào buổi sáng khởi hành, tôi thức dậy. Lúc đó trong ký túc xá không có ai, tôi gọi điện cho A Hoa, cô ấy cười nói: “Bọn mình đến sân bay trước, cậu và Giang Chí đi cùng nhau nhé, ngoan nhé.”

Nói xong cô ấy cúp máy.

Tôi biết cô ấy muốn để chúng tôi đi cùng nhau, tôi cũng muốn một mình bắt xe đến sân bay, nhưng khi nghĩ đến việc bỏ Giang Chí lại, tôi cảm thấy không thoải mái nên đã gọi điện cho Giang Chí.

Tuy nhiên.

Khi đến sân bay, lấy vé và vào phòng chờ, chúng tôi phát hiện... bị lừa rồi.

A Hoa và những người khác không đến, ngay từ đầu cô ấy chỉ mua vé cho hai chúng tôi.

Trong phòng chờ, tôi và Giang Chí nhìn nhau như muốn khóc.

Chúng tôi không phải là uyên ương, điều này như đang g..iết c..hết tôi.

Không còn lựa chọn nào khác, tôi và Giang Chí nhanh chóng bắt đầu chuyến đi ba ngày cho hai người. Trong chuyến đi này, thực ra tôi chủ yếu muốn ngắm biển.

Tôi là một người dân quê lớn lên trong đất liền, tôi chưa bao giờ nhìn thấy biển, khi yêu tôi cũng chưa từng đến đó, khi chia tay tôi luôn muỗn đến đó một lần.

Trên tàu, Giang Chí đã đặt trước hai phòng nghỉ đơn, tôi chuyển tiền cho anh nhưng đã được hoàn lại. Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của tôi, anh cười nói: “Ra ngoài chơi không cần phân biệt rõ ràng như vậy, đến nơi chỉ cần đãi anh một bữa là được.”

Tôi nghĩ đi nghĩ lại, vì vẫn còn ba ngày nữa cho chuyến đi nên tôi cũng không vội giải quyết ổn thỏa với anh.

Sau khi rời ga, chúng tôi bắt taxi về nhà nghỉ chỉ phục vụ bữa sáng. Tuy nhiên, vì hướng dẫn chưa đầy đủ nên sau khi đến nơi tôi mới biết rằng mặc dù môi trường của nhà nghỉ chỉ phục vụ bữa sáng này tốt nhưng vị trí lại rất xa. Nhưng bù lại, cảnh quang đẹp, trang trí nội thất và điều kiện vệ sinh tốt nhưng việc đi lại hơi rắc rối.

Chúng tôi về phòng, cất ba lô xuống, nghỉ ngơi một lát rồi lên đường tham quan hai điểm nhỏ. Cuối cùng, chúng tôi đến phố ăn vặt chợ đêm nổi tiếng ở địa phương. Điều đáng nói là bạch tuộc viên ở đây rất ngon.

10

Sau khi mua sắm và ăn uống xong, cả hai chúng tôi trở về nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/duyen-phan/phan-4.html.]

Trời tối dần, trai đơn gái chiếc ở cùng nhau không tiện, nên chúng tôi trở về phòng riêng. Nhưng…… Trước khi bước vào cửa, tôi bất ngờ bị anh chặn lại.

"Tăng Du." Giọng nói của anh vang lên phía sau, nhẹ nhàng và dễ chịu.

Tôi quay lại thì thấy anh đang lôi kẹo đường nhân từ phía sau ra như một trò ảo thuật, đó là hình một con cá nhỏ. Đây là thứ lúc nãy tôi dừng lại trước quầy hàng và nhìn nó đến lần thứ hai.

Giang Chí nắm lấy tay tôi, nhét người kẹo cá nhỏ vào tay tôi, trên mặt nở nụ cười: “Thấy em nhìn hai lần, nên lén mua.”

Dừng một chút, anh trầm giọng hỏi, có chút cảnh giác: "Em muốn đúng không?"

"Không."

Tôi nắm chặt thanh tre dưới kẹo và nói: “Cảm ơn.”

Cho đến khi về phòng, tôi vẫn đang nhìn kẹo đường nhân trong trạng thái xuất thần.

Có lẽ vì xuất thân từ gia đình mà tôi là một cô gái vô cùng ng..u ng..ốc và nhàm chán, nhạy cảm và sống nội tâm.

Và tôi chưa bao giờ bày tỏ điều như vậy, đặc biệt là thể hiện tình yêu của mình.

Giống như vừa rồi, tôi rõ ràng đã thích người kẹo này chỉ trong nháy mắt, nhưng khi nhìn thấy quầy hàng bị trẻ con vây quanh, tôi lại lo lắng khi mua sẽ bị người qua đường chê cười, khi người chủ quán ngẩng đầu lên hỏi tôi có muốn chọn một chiếc không, tôi im lặng lắc đầu rồi quay người rời đi.

Tôi là một người rất bướng bỉnh. Đôi khi, tôi thà ra đi trong im lặng còn hơn bày tỏ tình cảm của mình.

Ở chung với Thời Diên một năm, anh ta rất ít để ý tới những chi tiết nhỏ nhặt này.

Tuy nhiên, Giang Chí thì không như vậy.

11

Tôi giữ lại kẹo đường nhân và không muốn ăn nó.

Có lẽ vì vị trí xa nên căn phòng rất yên tĩnh và không nghe thấy tiếng động nào. Tuy nhiên, con người đôi khi rất kỳ lạ. Đã hơn một tháng kể từ khi tôi và Thời Diên chia tay, tôi sống trong ký túc xá của trường, người qua lại và ồn ào đủ thứ, nhưng tôi không hề cảm thấy đau lòng hay ngứa ngáy gì. Nhưng bây giờ một mình trong phòng, cảm nhận được sự yên tĩnh này, lòng tôi lại không yên.

Sau khi ngồi bên giường một lúc lâu, tôi xỏ giày và ra khỏi giường, lấy chiếc áo khoác và bước ra khỏi cửa. Tôi muốn đi dạo và tận hưởng làn gió đêm.

Đi bộ trên đường, vẫn chưa khuya, nhưng trên đường rõ ràng đã có ít xe cô lưu thông hơn. Đây là thành phố rất thích hợp để nghỉ dưỡng, nơi đâu cũng có sự bình yên.

Tôi đi dọc đường một lúc lâu, rồi rẽ vào một hiệu sách, lật qua hai cuốn sách và gọi một tách cà phê. Sau khi uống cạn cà phê, tôi quay người lại rời đi.

Nhưng—

 

Loading...