Chạm để tắt
Chạm để tắt

Duyên phận - Phần 14 (END)

Cập nhật lúc: 2024-06-14 16:59:14
Lượt xem: 212

KẾT THÚC

Hôm nay là đám cưới của tôi và Giang Chí. Tôi mặc váy cưới, trang điểm xinh đẹp, nắm tay Giang Chí đứng ở cửa khách sạn để chào đón những vị khách đến dự đám cưới của chúng tôi, nhưng không ngờ Thời Diên lại là một trong những vị khách đến dự.

Không có cảnh "Tôi hóa trang cầm hoa", anh mặc áo phông trắng đơn giản và nhuộm lại tóc màu đen.

Giây phút gặp nhau, tôi cảm thấy như mình đang trong trạng thái thôi miên.

Vào mùa hè nhiều năm trước, một chàng trai mặc áo trắng cầm ly nước lạnh vị dâu mua ở mấy con phố mà tôi thích nhất rồi cẩn thận đưa cho tôi: “Nhìn xem, em có thích không?”

Sau khi bừng tỉnh, Thời Diên mỉm cười đi tới chỗ chúng tôi, ánh mắt chân thành nói: "Chúc mừng, hôn lễ hạnh phúc."

Mắt tôi cay xè và tôi cảm thấy muốn khóc. Không phải là tôi hối hận, hay là cảm thấy mình vẫn còn yêu anh ta, khi nghĩ đến sự thật mà đã nghe ngày hôm qua, rồi nghĩ lại tất cả những điều đã xảy ra trong quá khứ, tôi sẽ cảm thấy tiếc nuối cho con người của mình khi đó.

Nhưng đó là tất cả.

Bên cạnh anh ta, cô gái vẫn đứng đó, có vẻ như đã tỉnh táo rồi, nhìn tôi, ánh mắt hơi dời đi, "Xin lỗi, hôm qua tôi say quá..."

"Được." Tôi mỉm cười đáp lại, sau đó lại nhìn Thời Diên, anh ta cười với vẻ mặt cao thượng.

"Ngày hôm qua Âm Âm say rượu, anh không biết cô ấy tới tìm em. Xin lỗi, anh vốn không có ý định tới đây, nhưng suy nghĩ ngày hôm qua cô ấy nói với em những gì, anh quyết định tới."

Vừa nói, anh ta vừa lấy từ trong túi ra một phong bì màu đỏ ném cho Giang Chí. Chiếc phong bì màu đỏ trông rất dày.

“Đây, chia đôi số tiền.”

Vừa nói, anh ta vừa cười: “Việc đã xảy ra trong quá khứ, bất kể vì lý do gì, đều đã là quá khứ. Hiện tại mọi người đều ổn, điều đó có nghĩa là số phận đã ban tặng cho chúng ta chính là sự sắp đặt tốt nhất, vậy nên đừng' đừng lo lắng về chuyện đó."

Thời Diên quay đầu nhìn Âm Âm, sau đó nắm lấy tay cô ấy: "Đêm qua anh và Âm Âm ở cùng nhau, lần này là thật. Cô ấy đã ở bên anh nhiều năm, biết mọi thứ về anh, không quan tâm đến bệnh tật hay quá khứ của anh."

Chúng tôi nhìn nhau mỉm cười, sau đó tôi lại quay đầu nhìn Giang Chí: “Chúng tôi đã nhận quà mừng rồi, một ngày nào đó hai người tổ chức đám cưới, lúc đó chúng tôi sẽ trả lại.”

Giang Chí nghe tôi kể toàn bộ chuyện tối qua, cười chào hỏi, sau đó vỗ nhẹ vào vai Thời Diên.

Thời Diên và Âm Âm bước vào phòng tiệc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/duyen-phan/phan-14-end.html.]

Nhìn họ rời đi, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Thực ra, thấy Thời Diên không có gì thay đổi và nghe được những gì anh ta vừa nói, tôi cảm thấy nhẹ nhõm.

Tôi nhìn Giang Chí đứng bên cạnh, anh cũng không trách tôi tại sao vừa rồi mắt tôi đỏ hoe, chỉ ôm tôi vào lòng, vỗ nhẹ lên vai tôi rồi nói với tôi: "Đừng lo lắng, mọi người sẽ hạnh phúc."

Tôi gật đầu, hy vọng vậy.

Tại lễ cưới, tôi và Giang Chí mặt đối mặt, theo lời dẫn của người chủ trì, chúng tôi nhìn nhau, hai mắt đỏ hoe và nói “Tôi đồng ý” một cách nhẹ nhàng nhưng chắc chắn.

Sau đó quan viên hai họ vỗ tay rầm rộ nhưng người vỗ tay to nhất thực ra lại là bạn trai cũ của tôi. Anh ta ngồi trong góc, mỉm cười nhìn về phía sân khấu và vỗ tay nghiêm túc.

Rồi anh ta ôm cô gái bên cạnh và nói điều gì đó không rõ, cô ấy mỉm cười và anh ta cũng cười nhẹ.

Trên sân khấu, Giang Chí đeo nhẫn cưới cho tôi, ôm tôi vào lòng và hôn tôi. Anh thấp giọng thở dài: “Cuối cùng anh cũng cưới được em rồi.”

Cuối cùng tôi đã cưới Giang Chí.

Đúng như lời Thời Diên nói, mọi chuyện đều là sự an bài tốt nhất của số mệnh.

 

(--END--)

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

-----

THANH MAI TRÚC MÃ (Đã full tại Monkeyd)

Tôi bị bạn mẫu giáo cưỡng hôn.

Cái đứa lợi dụng hôn tôi chính là con tra tình địch của ba tôi.

Tôi quẹt nước miếng trên mặt bôi lên người nó, sau đó đẩy nó ngã…

Nó nằm trên mặt đất, đầu gối bầm tím nhưng vẫn kéo vạt váy tôi nhất quyết không buông tay.

Tôi quay đầu thì thấy mắt nó đỏ hoe, tủi thân nói với cô giáo đang vội vàng đi đến.

“Con muốn Dao Dao đỡ con dậy”

 

 

Loading...