Duyên đến Chiêu Chiêu - Chương 9 + 10

Cập nhật lúc: 2024-07-06 22:55:04
Lượt xem: 3,220

Chương 9: Sính lễ

Hạ Tử Tiêu cùng Hoàng thượng bàn chuyện hôn sự với Vĩnh An công chúa.

Chuyện này thật mới mẻ.

Bây giờ cả kinh thành ai mà không biết, Hạ tướng quân bị Vĩnh An công chúa đội mũ xanh?

Vậy mà hắn vẫn có thể nhẫn nhịn.

Không biết là vì tình yêu đích thực, hay là vì đại lượng.

Hạ Tử Tiêu là con nhà tướng, Hạ gia thế lực không nhỏ.

Đây cũng là lý do tại sao kiếp trước ta chọn Hạ Tử Tiêu - người nắm giữ binh quyền.

Chỉ là ta đã đánh giá thấp hắn, đánh giá cao bản thân.

Mà thôi, những chuyện đó không còn quan trọng nữa.

Ta thất thần kiểm kê của hồi môn trong phủ.

Nể mặt mũi Hạ gia, cung cũng hào phóng.

Hạ gia cũng đã mang sính lễ đến.

Cộng lại, thật sự là một con số không nhỏ.

Ta nhếch mép, phân phó Hải Đường: "Đi đổi hết thành vàng bạc đi. Phải là loại của hiệu cầm đồ trong dân gian ấy, không thể truy ra nguồn gốc."

Hải Đường do dự: "Điện hạ, đều đổi hết sao ạ?"

Ta gật đầu.

Đây là bảo đảm cho ta tự bảo vệ mình sau này.

Ta không được sủng ái.

Thậm chí có thể nói là sống rất chật vật.

Bảo vật hay nữ trang gì đó, đều không có.

Cũng may là nhờ của hồi môn và sính lễ này, cuối cùng cũng có thể đổi được một số tiền lớn.

Ta ở trong công chúa phủ kiểm kê kho báu, mấy ngày liền không ngơi tay.

Cho đến tối ba ngày sau, trong phòng lại thoang thoảng mùi hương tuyết tùng.

Hắn bóp cổ ta, dùng sức rất nhẹ, giọng điệu vô cùng nguy hiểm: "Ta thấy muội rất muốn gả đi."

Ta vội vàng vuốt ve, hôn lên môi hắn: "Nếu Thục quý phi chế.t, coi như là tang sự, ta tự nhiên không thể thành hôn. Ca ca lo lắng điều này làm gì? Ta chỉ làm bộ làm tịch thôi."

Tạ Đình Vân cười lạnh một tiếng, hỏi: "Muội sợ ta không để tâm đến vậy sao? Cần muội thêm một phần bảo đảm nữa à?"

Dù sao ta cũng sẽ không đánh cược xem Tạ Đình Vân có thể làm đến mức nào vì ta.

Nếu để ta lựa chọn, tự nhiên là tận dụng tốt lúc nam nhân đang say đắm, dục vọng độc chiếm mãnh liệt nhất.

Dục vọng độc chiếm của nam nhân đáng sợ biết bao?

Đáng sợ đến mức có thể vì một người phụ nữ mà phát động chiến tranh, xâm chiếm quốc gia khác.

Ta lắc đầu, nước mắt rơi xuống: "Điện hạ…”

"Ta chỉ biết rằng, chúng ta không nên như vậy. Ta không có khả năng như Điện hạ, cũng không mong Điện hạ có thể có tình cảm với ta bao lâu, chỉ muốn trong khả năng có thể, tìm một chỗ dựa."

"Là Chiêu Chiêu quá ngu ngốc, khiến Thái tử ca ca nổi giận sao?"

Anan

Tạ Đình Vân vuốt ve khuôn mặt ta, chậm rãi di chuyển xuống.

Ta thuận thế dựa vào lực tay hắn, cùng hắn lăn lên giường.

Một đêm nồng nàn.

Ta gối đầu lên n.g.ự.c hắn, sau khi Tạ Đình Vân ngủ say, chậm rãi lộ ra nụ cười đắc ý.

Ngươi xem.

Vở kịch hay, sắp bắt đầu rồi đấy!

 

Chương 10: Diệt cỏ tận gốc

Quả nhiên từ sau ngày hôm đó, hành động của Tạ Đình Vân nhanh hơn rất nhiều.

Hắn nói được làm được.

Chưa đầy một tháng, còn chưa đến ngày ta và Hạ Tử Tiêu thành hôn, nhà mẹ đẻ của Thục quý phi đã gặp chuyện.

Trong gia tộc nàng ta, cha nàng ta giữ chức vụ cao nhất, không ngờ lại bị điều tra ra tham ô hối lộ.

Nhiều tội chồng chất, cuối cùng lại rơi vào kết cục cả nhà bị xử trảm.

Vu thị vốn là thế lực của Tam hoàng tử, cho nên sau khi Tạ Đình Vân nhổ cỏ tận gốc, tâm trạng rất tốt.

Ta cũng nhờ đó mà được hắn bí mật đưa đến Thanh Vân cung.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/duyen-den-chieu-chieu/chuong-9-10.html.]

Thục quý phi nhìn thấy ta và Tạ Đình Vân cùng nhau đến.

Bộ dạng yếu đuối, không xương của ta khiến nàng ta toàn thân run rẩy.

Nàng ta vốn đã lo lắng vì chuyện của Vu thị mà nổi đầy bọng nước trong miệng, bây giờ nhìn thấy ta như vậy càng thêm nóng giận.

Nàng ta run rẩy chỉ tay vào ta, nói: "Quả nhiên là mẹ con, trước đây sao ta không phát hiện ra, hai người lại dám làm chuyện ô uế trong cung, hai người..."

Ta vỗ tay, cười khẽ nói: "Mẫu phi, đến nước này rồi, người vẫn không quên mắng mẫu thân ta một câu. Đúng là như người, thật sự không có bản lĩnh, chỉ có thể phát điên ghen tuông và hành hạ con cái, phải không?"

Tạ Đình Vân gật đầu, lặng lẽ rời khỏi Thanh Vân cung.

Hắn đồng ý với ta.

Để mặc ta xử lý, tuyệt đối không nhúng tay vào.

Thấy tình hình không ổn.

"Ta là mẫu phi của con, đã nuôi nấng con mười mấy năm!" Thục quý phi trợn mắt, khóe mắt nếp nhăn lan ra.

Nàng ta không ngừng lùi về sau.

Khi ta sai Hải Đường lấy roi đến, nàng ta kêu trời trời không thấy, kêu đất đất không nghe.

Lúc này, Thục quý phi mới biết cảm giác yếu đuối bất lực, bị người ta đè đầu cưỡi cổ.

Nàng ta không còn như trước đây đối với ta, động một tí là phát điên đánh đập.

Chỉ hoảng sợ nói: "Con không thể đối xử với ta như vậy!"

"Nếu theo lẽ thường, đúng là phải như vậy."

Ta cầm cây roi bằng thép mà nàng ta hay dùng, thử độ chắc chắn.

Hải Đường cung kính, giúp ta nhóm lò than.

"Chỉ là lẽ thường thì dành cho quân tử, người tốt."

Chỉ có thể ràng buộc người tốt.

"Còn ta, mẫu phi, mẫu phi... Người đoán xem, ta là người như thế nào?"

Ta cười ngang nhiên: "Mẫu phi, từ rất lâu trước ta đã nghĩ, người vẫn chưa đủ tàn nhẫn. Cây roi này, nếu hơ trên lửa một lượt, chắc là người sẽ không phải nhìn khuôn mặt đáng ghét này của ta nữa.”

"Chúng ta là mẫu tử một nhà, người hãy đoán xem. Đoán đúng, ta sẽ cho người nếm thử cảm giác này."

Thục quý phi hét lên một tiếng, mái tóc bị than hồng cháy bốc ra mùi khét.

Nàng ta tên là gì nhỉ?

Nàng ta cũng không phải mẫu thân ta, ta không muốn nhớ.

Ta thở dài một hơi, túm lấy Vu Thục quý phi đang không ngừng lùi về sau.

Ta lẩm bẩm nói: "Người phối hợp một chút đi."

Xèo...

Mùi thịt cháy lan tỏa.

Cây roi này không dễ dùng.

Cho đến khi Thục quý phi uy phong nửa đời, trở thành một vũng máu, ta vẫn chưa quen.

Cả đời nàng ta hưởng phúc, nhưng lại yêu Hoàng thượng tha thiết.

Vì năm đó Hoàng thượng sủng ái mẫu thân ta, nàng ta u uất nên bị sảy thai, cũng mất đi khả năng sinh con.

Thục quý phi thật nực cười.

Nàng ta không trách Hoàng thượng bất công, ngược lại lại ghen ghét mẫu thân ta.

Sau này Hoàng thượng không còn mặn mà nữa, mẫu thân ta bị đày vào lãnh cung, cũng chính là nàng ta ra lệnh chặt đứt tay chân, móc mắt mẫu thân ta.

Vì đứa con bị sảy thai kia, nàng ta lại đem ta về nuôi dưỡng, động một tí là đánh đập ta.

Chuyện cũ lại hiện lên trong đầu ta, nhuốm đầy m.á.u tươi.

Ta vui vẻ vung roi, cảm thấy thật thống khoái.

Cuối cùng, ta ấn đầu nàng ta xuống, nghe tiếng nguyền rủa yếu ớt của nàng ta.

"Là do Vu gia các người không chịu quy thuận Thái tử đấy!"

Ta cười, ghé sát tai nàng ta, nói từng lời độc địa: "Người đoán xem Tạ Đình Vân thật sự chỉ là vì ta, hay là đang mượn cớ đây?"

Thục quý phi thở hổn hển, hít một hơi thật sâu.

Có lẽ đã hiểu ra, Vu gia một trăm hai mươi tám người, cuối cùng cũng không còn ai sống sót.

Ta cũng lắc đầu tiếc nuối: "Thôi, không quan trọng."

Hải Đường đưa vàng mã đến, ta ấn đầu Thục quý phi xuống, khiến nàng ta dập đầu hai cái trước lò than.

Số vàng mã còn lại, ta rải tung ra, rơi lên người nàng ta, che kín vết máu.

Ta lạnh lùng nói: "Lên đường đi."

Bình luận

2 bình luận

  • cốt truyện ổn nhưng cảm giác thiếu thiếu gì đó, giá mà tác giả khai thác sâu hơn về tâm lí các nhân vật hoặc thêm ngoại truyện về góc nhìn của thái tử hoặc Hạ Tử Tiêu. Cảm ơn ad đã dịch truyện nhaaa

    Hương Neko 1 tháng trước · Trả lời

    • dạ, cảm ơn bạn đã ủng hộ truyện ạ ^^~

      Anan 1 tháng trước · Trả lời

Loading...