Dưỡng Khí Trúc Mã - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-07-07 21:56:30
Lượt xem: 2,129

Tối hôm đó, bên cạnh nồi lẩu nhỏ trong điện Thừa Càn có thêm vài vò rượu hoa đào thượng hạng.

Tôi cùng Tạ Trì cụng ly, cười khổ nói:

“Nào, cạn chén đêm này, chúng ta dập đầu bốn phương tám hướng, Nam Bồ Tát, Bắc Giesu, tớ lại không tin không dập được về thế kỷ 21!”

Trước đó xem những tiểu thuyết xuyên không, nhân vật chính ai cũng là kim chủ đại đại, sao đến lượt bản thân xuyên không lại không có người thân, cô đơn lẻ bóng, thê thảm tội nghiệp như thế…

Cũng may vẫn còn Tạ Trì cái tên 250 này ở cạnh mình.

(250 tiếng Trung có nghĩa là con cún nha).

“Đồ nhóc con mê tín.” Tạ Trì cười rồi mắng tôi một câu, xong lại cầm chén rượu uống cạn.

“Sao chúng ta không nhớ một chút gì đó từ 《Tư trị thông giám》nhỉ? Hoàng đế của các triều đại làm cách nào để củng cố quyền lực vương quốc của họ? Chậc, để tớ nhớ lại mấy bộ phim truyền hình trong thâm cung quyền mưu họ đã làm gì nhỉ…”

Tôi có hơi ngà ngà say, chống lấy đầu rồi lầm bầm trong miệng.

Tạ Trì cong khóe môi lên, đưa tay lau đi vết bẩn trên mặt tôi, nhẹ nhàng nói:

“Nếu thật sự xem hết《Tư trị thông giám》rồi cậu sẽ hiểu, phim truyền hình đều là giả nhưng nó lại có logic, những âm mưu dương mưu trong lịch sử, chỉ cần nhân vật chính ăn thêm hai tô phở thì kết cục đã thay đổi xong rồi.”

“Cũng hay ha, thế mau vớt phở trong nồi lên ăn hết đi ông.”

Tôi dùng dằng cầm đũa chọc vào nồi lẩu để vớt bánh phở ra, nhưng bắp tay lại bất lực run rẩy thấy thương luôn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/duong-khi-truc-ma/chuong-7.html.]

Tạ Trì nghe tôi lảm nhảm liền thở dài một tiếng, nắm lấy tay tôi đặt vào lòng bàn tay hắn:

“Giao Giao, bé say rồi.”

Nghe hắn nói thế, tôi liền có chút ngẩn người.

Ngoại trừ Tạ Trì, đã lâu lắm không ai gọi tên thật của tôi như thế nữa.

Tôi là Thẩm Giao, đã từng sáng chín chiều năm mệt nhoài sớm tối, sống một cuộc sống bình lặng và tầm thường như thế; cũng sẽ có hôm tôi thức đến ba giờ sáng để vùi đầu vào những cuốn tiểu thuyết trên mạng, tưởng tượng rằng nếu một ngày nào đó mình xuyên không đến thời cổ đại — mình sẽ dẫn muối bán đường làm giàu, sáng chế hàng vạn cuốn thơ ca, phong tước hầu rồi sống một cuộc sống sung túc trong giang hồ.

Nhưng bây giờ thì sao?

Muốn đòi quyền bình đẳng cho phụ nữ, nhưng lại ỷ vào hoàng quyền của phong kiến, tống quý phi vào lãnh cung để bảo vệ tính mạng cho bản thân.

Muốn tiếp nối truyền thống bị đứt đoạn của các thánh nhân, vì vạn thế mà xây dựng thái bình, nhưng đến cuối cùng phải chui rút trong điện Thừa Càn, cùng với Tạ Trì làm khùng làm điên sớm tối.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

Bởi vì có sự tồn tại của Tạ Trì, khiến cho cuộc sống bế tắc của tôi có một chút hy vọng, nhưng đến cuối tôi lại nhận được thông báo rằng mình sắp ngỏm đến nơi?

Không biết đây có phải ảo giác hay không, hình như tôi thấy điện Thừa Càn đang bị rách toạt ra một cái lỗ, từng luồng gió lạnh đang thổi vào xào xạc.

Tôi ôm lấy đôi vai đang sởn gai ốc, nhỏ giọng nói:

“Tạ Trì, tớ muốn xuất cung.”

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...