Chạm để tắt
Chạm để tắt

Đừng mở cửa - Kết ngoại

Cập nhật lúc: 2024-08-05 22:01:54
Lượt xem: 170

Kết 1 - Trần Thần

Tôi không hề chết.

Cô ấy tưởng tôi đã c.h.ế.t rồi

Cô ấy đã đi rồi.

Tôi bò dậy và nhìn m.á.u chảy thành dòng như sông.

Thật là kì diệu khi tôi vẫn còn sống.

Cô ấy cũng không nghĩ tới điều này phải không .

Cô ấy không phải vợ tôi , chắc chắn không phải.

Về phần “ nó” - tôi đá cái xác c.h.ế.t bị chặt một cánh tay xuống đất - chắc chắn là không phải.

Tôi ghê tởm bịt mũi và bước qua .

Vợ của tôi đang ở đâu?

Tôi phải đi tìm cô ấy.

Tôi muốn đưa cô ấy về nhà.

Tôi lê cơ thể sắp rã rời của mình dọc theo hành lang dài.

Cơn đau hành hạ tôi nhưng tôi không thể bỏ cuộc.

Tôi nghe thấy tiếng bước chân cách đó không xa.

Tôi bước nhanh hơn, cố gắng đuổi kịp và xem đó là ai.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, tôi cũng không thể bắt kịp được.

Tôi gõ cửa từng phòng từ tầng 4 xuống tầng 1, từ tầng 1 lên tầng 4.

Tôi cứ lên xuống lầu như một chu kỳ lặp lại.

Dù là một hai lần hay trăm nghìn lần, đều không có ai trả lời.

Không có một ai trả lời.

Nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc.

Nhất định sẽ có hy vọng.

Chắc chắn phải có manh mối.

Chắc chắn sẽ có ánh sáng ,

Để tìm được hình bóng ấy

Cho dù anh có bước đi như thế này cả đời, anh vẫn sẽ tìm thấy em!

Điềm Điềm của anh!

Kết 2 - Đồn cảnh sát Vụ Sơn

“ Là ai đã báo cảnh sát !”

Sĩ quan Tiểu Trương từ Sở cảnh sát thị trấn Vụ Sơn đặt chiếc mũ cảnh sát nặng nề lên bàn và giận dữ nói.

“ Nửa đêm vội vã lên núi,leo núi đến kiệt sức , khó khăn lắm mới tìm được khách sạn ! Này! Cậu đoán xem ?"

“ Chuyện gì đã xảy ra ?” một sĩ quan khác hỏi.

"Tôi gõ tất cả các phòng và họ đều nói họ không gọi cảnh sát!"

"Cái gì? Họ không gọi cảnh sát ?"

"Ừ! Tôi gõ cửa hỏi từng phòng một thì họ đều nói không gọi cảnh sát. Làm sao tôi kiểm tra được ? Tôi không thể mở từng cửa từng phòng phải không? Đùa chứ , đây không phải cậu đang trêu chọc tôi sao !"

“ Nhưng… nhưng cái khách sạn bỏ hoang đó …”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dung-mo-cua/ket-ngoai.html.]

“ Sao ?”

“ "Khách sạn Vụ Sơn đã bị bỏ hoang 25 năm và không có ai ở đó cả."

Tiểu Trương hai mắt mở to. thân thể run rẩy, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.

Kết 3 - Nơi lưu trữ

Đoạn 1.

Vào ngày 20 tháng 9 năm 1993, một vụ án hình sự lớn xảy ra tại Bệnh viện Wushan ở thành phố Vân Châu. Một người đàn ông dùng d.a.o đ.â.m người ngay trước cổng bệnh viện, khiến 3 người thiệt mạng và 5 người bị thương. Nghi phạm đã bị bắt giữ theo quy định của pháp luật.

Theo báo cáo, anh Trần (sinh năm 1963) đi ngang qua đây đã xông lên chiến đấu dũng cảm với bọn côn đồ, không may bị bọn côn đồ đ.â.m vào tim, tử vong tại chỗ. Hành động dũng cảm củaanh ấy rất được mọi người ca ngợi.

Được biết, vợ sắp cưới của anh Trần là cô Lục (sinh năm 1966) là trợ lý phẫu thuật tại bệnh viện Vụ Sơn đã chứng kiến ​​toàn bộ sự việc. Tờ báo này đã liên hệ ngay với cô Lục nhưng cô ấy đã từ chối phỏng vấn. Theo lời của gia đình cô , tinh thần cô ấy bị đả kích nặng nề và đang được tư vấn, điều trị. Hi vọng cô ấy nhanh chóng bình phục.

Đoạn 2

Ngày 30 tháng 7 năm 2007, Khách sạn Vụ Sơn thông báo sẽ ngừng hoạt động.

Khách sạn Vụ Sơn được thành lập năm 1997, tiền thân là Bệnh viện Vụ Sơn . Khách sạn nằm ở ngọn núi phía sau của Khu thắng cảnh Vụ Sơn và cung cấp cho khách du lịch dịch vụ tích hợp về ăn uống và lưu trú.

Những năm gần đây, tin đồn khách sạn bị “ma ám” thường xuyên được lan truyền. Ví dụ, một số cư dân từng khẳng định họ nghe thấy tiếng gõ cửa liên tục vào lúc nửa đêm, và một số người cho biết họ nhặt được những tờ giấy nhỏ kỳ lạ.

Do bị ảnh hưởng bởi những tin đồn, lượng khách của khách sạn Vụ Sơn giảm dần qua từng năm và điều kiện hoạt động ngày càng trở nên khó khăn. Khu thắng cảnh Vu Sơn thậm chí vì điều này còn đóng cửa khu du lịch sau núi .

Vì sao khách sạn Vụ Sơn bị “ma ám” ? Lý do đằng sau chuyện này là gì? Để trả lời những vấn đề liên quan, phóng viên của "Tin tức kinh doanh Vân Châu" đã phỏng vấn bà Lục Điềm , ​​​​người sáng lập ra khách sạn Vụ Sơn . Cô ấy nói rằng "không tiện trả lời."

Kết 4 - Điêu Thuyền

Vào một buổi sáng đầy nắng, một đôi nam nữ nắm tay nhau đi dạo giữa những tán cây phủ sương trên núi Vụ Sơn .

" Thần Thần , anh thích nhân vật nào nhất trong "Tam Quốc"?"

"Lữ Bố. Còn em thì sao?"

"Em thích nhất là Điêu Thuyền ." Cô gái cúi đầu mỉm cười .

Dứa béo phô mai

"Tại sao?"

"Bởi vì Lữ Bố thích Điêu Thuyền, Điêu Thuyền cũng thích Lữ Bố, anh thích Lữ Bố, thế thì em thích Điêu Thuyền."

"Thế sao?"Chàng trai mỉm cười, "Vậy từ giờ trở đi anh cũng sẽ thích Điêu Thuyền nhất."

Anh cúi người ôm lấy eo cô, hôn nhẹ lên môi cô.

"Gả cho anh nhé , Điềm Điềm " Anh nói.

“ Gả cho anh có gì tốt đâu ?” Má cô gái đỏ bừng.

“Nếu gả cho anh , em có thể leo núi Vụ SƠn mỗi ngày.” Anh nửa đùa nửa thật nói.

"Wow, tuyệt thế sao , người soát vé vĩ đại của em ! Thế thìem phải cưới anh!" Cô gái cười vui vẻ và lao vào lòng chàng trai.

Năm 2022.

Vẫn buổi sáng đầy nắng ấy, tán cây vẫn đọng đẫm những giọt sương .

"Chồng ơi, có một câu hỏi em vẫn luôn muốn hỏi anh." Người phụ nữ nói.

"Là gì ?"

"Anh thích ai nhất trong "Tam Quốc Diễn Nghĩa" ?"

Người đàn ông sửng sốt một lát, sau đó nhẹ nhàng mỉm cười: “Điêu Thuyền”

"Ồ, hóa ra là Điêu Thuyền." Khóe miệng người phụ nữ khẽ nhếch lên.

"Tại sao em lại hỏi chuyện này?"

"Lần trước chuyện đó đã xảy ra ở đây, nhưng lần sau sẽ không xảy ra nữa."

"Cái gì?"

“ Không có gì , anh cẩn thận nhìn đường đi.”

Loading...