Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐỪNG ĐI NHÓN CHÂN - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-09-05 20:48:48
Lượt xem: 394

17.

 

“Cô ấy là một kẻ sát nhân.” 

“Cô ấy đã gi. ế. t người, lại bị bệnh nên mới đến đây để ngồi tù.” 

Một cảm giác nghẹt thở chợt ập đến trong tôi. 

Người phụ nữ có vài sợi tóc trắng, bà ấy cứ nhìn tôi mỉm cười. 

Mũi tôi bỗng đau rát, thấy tôi sắp rơi nước mắt, bà ngừng cười, quay đi, không nhìn tôi nữa. 

Chú tôi nghe nói tôi muốn gặp bố, ông ấy im lặng một lúc rồi đồng ý. 

Bố có nhiều tóc bạc hơn mẹ, ông ấy nhận ra tôi ngay lúc nhìn thấy tôi, đồ vật trong tay ông ấy rơi xuống đất, trông có vẻ hơi hụt hẫng. 

"Các người không cần con có phải vì mẹ là kẻ g. i. ế. t người không?" Bố có vẻ sốc. 

Ông l.i.ế.m đôi môi khô khốc một lúc sau mới nói: "Không." 

Tôi tưởng bố sẽ nói điều gì đó như "Không phải không cần con." 

Không ngờ câu ông nói lại là "Mẹ con không phải kẻ gi. ế. t người." 

Sự việc lại có phần khác với những gì bà lão hàng xóm nói. 

Họ của tôi là Đỗ vì cô gái ở thành phố họ Đỗ. 

Người dùng d.a.o đ. â. m người không phải là "Thanh mai" điên mà là cô gái thành phố điên loạn. 

Cô gái đến từ thành phố tên là Đỗ Hoan. "Thanh mai" đó tên là Vương Yến. 

Đỗ Hoan thân thiết với Vương Yến, thấy Vương Yến thích giày cao gót nên thường cho cô mượn. 

Đỗ Hoan xinh đẹp đến từ thành thị, giống như một nguồn tài nguyên quý giá, luôn có người muốn tranh giành. 

Tệ hơn nữa, nếu không lấy được thì lại muốn phá hủy. 

Đặc điểm dễ nhận biết nhất của Đỗ Hoan chính là đôi giày cao gót. 

Trong đêm tối, chỉ có tiếng giày cao gót “lộc cộc”, hung thủ tưởng rằng người tới là Đỗ Hoan đang đi giày cao gót. 

Vương Yến bị s. á t hại, khi hung thủ nhận ra mình đã nhầm người, hắn đã lợi dụng bóng tối và mưa để ném người xuống vách đá. 

Mẹ Vương Yến cảm thấy cô tâm tư bất chính, nếu không phải cô đi giày cao gót của người khác, làm sao cô có thể rơi vào hoàn cảnh này, nên không muốn nhận ra cô. 

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.

Đỗ Hoan vừa tức giận vừa áy náy nhưng bất lực vì mọi bằng chứng đều bị cuốn trôi. 

Cô và Vương Đức Tráng trở về thành phố để kết hôn. 

Họ mỗi ngày đều bị tra tấn bởi cảm giác tội lỗi, sau khi có thai cô trở về thôn. 

Nhưng cô không ngờ rằng lúc đó cô đã phát đi. ê. n. 

Kẻ sát nhân mơ hồ khiêu khích cô, khiến Đỗ Hoan phát đ. iê. n. 

Nhiều người không thể hiểu được vì sao cô bị đi. ê. n, cho rằng mọi chuyện bắt đầu từ một đôi giày cao gót. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dung-di-nhon-chan/chuong-6.html.]

"Đừng đi nhón chân! 

Có lẽ Vương Yến ch. ế. t oan uổng đến mức quay lại báo thù! 

Vương Yến c.h.ế.t vì Đỗ Hoan!" 

Bố sờ tóc tôi, "Thanh Thanh, bà ngoại của con, con nên gọi mẹ là bà đi.”

 

18.

 

Lưu Phán Phán gọi tôi, "Thanh Thanh, quay lại nhanh lên, tôi có một chuyện cần nói với cậu." 

Tôi lắc chai xịt trong túi của mình. 

Hai người bạn cùng phòng tốt bụng của tôi sẽ làm gì với tôi? 

Tôi mở cửa, họ đang ngồi trên ghế sofa. 

"Thanh Thanh, cậu đã trở lại." 

Tôi ngồi đối diện với họ, "Ai da, tìm tôi có việc gì vậy?" 

Họ nhìn nhau, "Thanh Thanh, chúng tôi có chuyện muốn nói với cậu. Cậu đã nói gì với cảnh sát?"

Tôi tưởng họ sẽ hỏi trực tiếp về chai xịt. 

"Cứ nói thật đi, sao đột nhiên lại hỏi chuyện này? Đối chứng khẩu cung à?" 

Tôi nói ẩn ý, cố gắng kiên quyết chiếm thế chủ động. 

Đàm Liễu rõ ràng có chút hoảng hốt, "Thanh Thanh..." 

Tôi ngắt lời cô ấy: "Hình như hai người đã quen nhau từ lâu rồi." 

"Phán Phán, Đàm Liễu chụp ảnh thân mật với bạn trai của cậu, cậu thì không bất ngờ gì, lại chăm sóc cô ấy nhiều như vậy."

Sau tai nạn của Đàm Liễu, Lưu Phán Phán đã chăm sóc cô rất tỉ mỉ, thậm chí còn tận tâm hơn cả Trương Bằng Văn. 

Phòng khách đột nhiên trở nên yên tĩnh. Im lặng hồi lâu, Lưu Phán Phán mới lên tiếng: 

“Để tôi kể cho cậu nghe một câu chuyện, cậu sẽ không ghi âm giao cho cảnh sát phải không?” 

Ngày xửa ngày xưa, có một đôi chị em tình cảm rất tốt, họ lớn lên cùng nhau và ủng hộ lẫn nhau, muốn làm bạn tốt suốt đời. 

Không ngờ các cô ấy cũng có ngày xa cách, Tiểu A không còn nói bất cứ chuyện gì với Tiểu B, Tiểu B cho rằng họ không cùng nhau đến trường nên nhiều vậy, cho đến khi phát hiện ra Tiểu A có thai. 

Tên tra nam kia trở mặt không nhận người, trong lúc cãi vã đẩy Tiểu A xuống cầu thang. 

Tiểu B lúc này mới biết xảy ra chuyện gì, từ lúc đó, tên tra nam không những không áy náy mà còn lấy những video và ảnh chụp lúc trước đe dọa Tiểu A …”

"Thanh Thanh, cậu có nghĩ rằng tên cặn bã đó đáng ch. ế. t không?" 

Lưu Phán Phán vẻ mặt hung dữ. 

Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy trông như thế này.

Loading...