Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Dung Chi - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-10-20 08:18:17
Lượt xem: 1,520

1

 

Ngày thánh chỉ khôi phục nhà họ Tống được truyền tới, ta ra chợ mua hai lượng thịt heo và một cân rượu trắng.

 

Lại còn hái thêm một nhành hoa loa kèn cài lên tóc.

 

Tỷ tỷ Thải Thanh nhìn thấy, hỏi rằng sao hôm nay ta ăn diện như vậy, chẳng lẽ mai sẽ vào kinh làm phu nhân nhà họ Tống?

 

Ta nghe mà thẹn thùng đỏ mặt, nhưng trong lòng lại ngập tràn vui sướng.

 

Phu quân của ta, Tống Ngọc Hành, từng là mỹ nam tử bậc nhất kinh thành.

 

Nếu không phải gia đình gặp nạn, chắc hắn cũng chẳng kết duyên với một thôn nữ như ta.

 

Giờ đây, khổ tận cam lai, vàng bạc nhà cửa chỉ là chuyện nhỏ.

 

Điều quý giá nhất là minh châu cuối cùng cũng đã thấy ánh mặt trời, hắn có thể trở lại kinh thành mà thi triển hoài bão.

 

Ta xách theo rượu trắng, bước vào sân nhà, tay khẽ chỉnh lại nhành hoa trên tóc.

 

Nhưng khi nhìn qua cánh cửa gỗ khép hờ, ta thấy phu quân của mình đang ôm chầm lấy một nữ tử mà khóc.

 

Ta ngẩn người, tay cầm rượu lơi lỏng, bình rượu rơi xuống đất vỡ tan.

 

Người mở cửa cho ta chính là nữ tử vận vàng ngọc kia.

 

Nàng quả thực rất đẹp.

 

Lúc ta gánh đậu hũ ra chợ bán, từng có lần gặp qua tiểu thư nhà quan huyện.

 

Tiểu thư đó đôi mắt hạnh, đôi má đỏ au, nhìn vô cùng yêu kiều, y phục nàng mặc đều là gấm vóc mượt mà.

 

Trong đám đông bụi bặm ấy, nàng tựa như tiên nữ giữa phàm trần.

 

Nhưng khi so với nữ tử đứng trước mặt ta lúc này, quả là cách biệt một trời một vực.

 

Mặt nàng như hoa lê, eo nhỏ như liễu.

 

Chỉ cần đứng đó thôi, nàng đã như một bức họa.

 

Nàng thấy ta, liền đưa mắt đánh giá từ trên xuống dưới, sau đó rút chiếc khăn từ thắt lưng che miệng:

 

“Thím này, thím tìm ai?”

 

Ta nhìn theo ánh mắt nàng, tự ngắm lại mình.

 

Đôi giày vải màu xám đã rách ở ngón chân cái bên trái.

 

Để tiện làm việc, bình thường ta chỉ mặc quần bó.

 

Nếu không phải hôm nay có thánh chỉ phục hồi danh dự, chắc ta cũng không mặc chiếc váy màu lựu ép dưới đáy hòm này.

 

Chiếc váy lựu này là sính lễ mà Tống Ngọc Hành tặng ta trước ngày thành thân.

 

Ta đem váy ra ngắm dưới ánh trăng, rồi vừa xem vừa trách:

 

“Hắn còn chưa bán được mấy bức họa, cớ sao lại mua váy cho ta? Chi bằng để dành tiền, sau này lo chạy chọt với sơn trưởng, cho hắn vào thư viện làm phu tử.”

 

Ta nói những lời trái lòng.

 

Làm gì có nữ nhân nào lại không yêu thích xiêm y lộng lẫy chứ.

 

Tiền bán đậu hũ mỗi ngày chỉ vừa đủ để nuôi ta.

 

Nhưng sau khi cưu mang Tống Ngọc Hành, số bạc ít ỏi ấy chẳng còn là gì.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dung-chi/chuong-1.html.]

Vì thế ta ban ngày bán đậu hũ, đêm về sau khi xay đậu xong lại thêu hoa, đem ra phố bán thêm.

 

Mới tạm đủ cho sinh hoạt.

 

Chiếc váy đỏ này thật quý giá, nhưng ta chỉ là thôn nữ bán đậu hũ ở Phúc Dương huyện.

 

Hằng ngày làm việc, ta chỉ mặc áo ngắn tay, quần ngắn ống.

 

Đến mùa bận rộn, ta cũng chẳng ngại vén quần lên mà gặt lúa tay không.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Ta nghĩ, tiếc thay cho chiếc váy này, e rằng chỉ có thể mặc vào ngày thành thân.

 

Tối hôm ấy, Tống Ngọc Hành ôm ta vào lòng, ánh nến không được thắp, ta chẳng nhìn rõ biểu cảm trên mặt hắn.

 

Chỉ nhớ giọng hắn trầm ổn, pha chút bất đắc dĩ:

 

“Nàng vì ta đã chịu nhiều thiệt thòi, nếu thành thân mà chẳng có lễ phục, ta chẳng phải kẻ bạc tình sao?”

 

Hắn cúi người, tự tay giúp ta mặc chiếc váy lựu: “Dung nương của ta, đẹp chẳng kém Hằng Nga.”

 

Chưa từng có ai khen ta như thế.

 

*

 

Ta không xinh đẹp, tay chân thô kệch, trên đầu chỉ cài một thanh gỗ làm trâm cài tóc.

 

Đứng trước nữ tử này, ta hệt như đám bùn dưới chân nàng.

 

Ta nhìn vào trong nhà, nở một nụ cười: “Phu quân, có khách đến sao?”

 

Ngày thường ta gọi hắn là A Hành, hắn gọi ta là Dung nương.

 

Nhưng trước nữ tử có tâm tư thầm kín này, hai tiếng phu quân cứ thế bật ra.

 

Y phục của Tống Ngọc Hành giờ đây đã thay bằng gấm vóc cao quý.

 

Trên áo thêu hoa văn kim tuyến, mái tóc từng bù xù nay đã chải chuốt gọn gàng, búi tóc cỏ dại đã thay bằng trâm ngọc.

 

Trước đây chiếc áo ngắn tay bằng vải thô do ta thức đêm may cho hắn giờ bị vứt nhăn nhúm trên đất.

 

“Dung nương, nàng về rồi.”

 

Ta bước qua nữ tử ấy, tiến về phía Tống Ngọc Hành.

 

“Nghĩ là về sớm nấu nướng ăn mừng nên ta đi vội.”

 

Ánh mắt hắn dừng lại trên bình rượu đã vỡ trước cửa.

 

“Nàng…”

 

Ta ngắt lời: “Hôm nay quá vui mừng nên tay không vững, lúc vào nhà đã làm rơi mất bình rượu. Phu quân sẽ không trách ta chứ?”

 

“Này A Hành ca ca, sao thím này lại gọi huynh là phu quân?”

 

Nữ tử làm bộ không hiểu, quay đầu nhìn ta với vẻ khiêu khích.

 

Tống Ngọc Hành hắng giọng, giải thích với nàng: “Dung nương... là thê tử của ta ở Phúc Dương huyện.”

 

Rồi quay sang ta: “Đây là tiểu thư Giang Tuyết Linh, con gái của Quang Lộc đại phu, là cố nhân của ta nơi kinh thành.”

 

Ta gật đầu, cầm theo miếng thịt heo: “Giang tiểu thư, đường xa đến đây, xin ở lại dùng bữa cùng chúng ta.”

 

Giang Tuyết Linh lùi lại hai bước, hành lễ mà ta không hiểu.

 

“Hóa ra là tẩu tẩu, vừa rồi Tuyết Linh mắt kém không nhận ra, mong tẩu lượng thứ.”

 

Ta đáp lời khách sáo: “Đâu có, ta thô tục vụng về, cô nhận nhầm cũng không lạ.”

Loading...