Chạm để tắt
Chạm để tắt

Đứa con riêng của mẹ tôi - 9: End

Cập nhật lúc: 2024-08-07 19:16:34
Lượt xem: 4,126

16

 

Sau khi ly hôn, mẹ tôi không còn nơi nào để đi nên đành ở lại nhà cậu mợ.

 

Không có ba tôi chu cấp kinh tế, thái độ của hai người đối với mẹ tôi cũng tệ hơn hẳn.

 

Nhưng mẹ tôi đã nghỉ việc từ lâu, trên người cũng chẳng còn một đồng, vì vậy dù bị đối xử tệ bạc, bà ấy vẫn phải cắn răng chịu đựng.

 

Hai năm sau, đúng như tôi đoán, con trai của Lâm Uyển mắc bệnh m.á.u trắng cần phải ghép tủy, lần này thậm chí tôi còn không nghe điện thoại.

 

Mẹ tôi không nỡ nhìn Lâm Uyển cầu xin thảm thiết nên cuối cùng bà quyết định sẽ hiến tủy cho cháu mình.

 

Kể ra cũng buồn cười, kiếp trước mẹ tôi nói rằng cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, ấy vậy mà khi đến lượt mình, bà ấy lại bỏ chạy giữa chừng.

 

Tuy nhiên, mẹ tôi vẫn không thể chạy thoát vì tác dụng của thuốc mê, bà ấy ngã xuống đất và bị người ta lôi lên bàn mổ.

 

Việc hiến tủy ảnh hưởng rất lớn đến cơ thể của mẹ tôi, thậm chí bà ấy còn không thể đi lại được.

 

Ngay lúc mẹ tôi tưởng khó khăn đã qua đi thì một sự việc lại xảy ra.

 

Con trai của Lâm Uyển lại sinh bệnh.

 

Lần này bà ấy thông minh hơn trước nên đã mua sẵn vé xe để trốn khỏi bệnh viện.

 

Tiếc là tôi đã bán căn nhà cũ và chuyển sang một khu xa hoa hơn rồi, vì vậy lần này mẹ tôi đã phí công.

 

Ngày hôm sau, lúc tôi đang thu dọn đồ đạc ở chung cư cũ thì nhìn thấy một người phụ nữ tiều tụy, đó là mẹ tôi.

 

Bà ấy rất phấn khích, cái tay nắm lan can của mẹ run rẩy không ngừng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dua-con-rieng-cua-me-toi/9-end.html.]

 

"Thiên Uyển à, là mẹ đây con. Mẹ sai rồi, mẹ biết sai rồi, bây giờ mẹ mới biết Lâm Uyển kia chính là một đứa vô ơn. Mẹ đã cứu con trai nó một mạng mà nó còn bắt mẹ hiến tủy lần nữa. Con vẫn cần mẹ mà đúng không? Con mau cho mẹ vào nhà đi, nhanh lên! Mẹ nhìn thấy ngón áp út của con có nhẫn, chắc con sắp kết hôn rồi nhỉ? Hôn lễ của con sao có thể thiếu mẹ được? Mau cho mẹ vào đi, không thì con sẽ hối hận đấy.”

 

Tôi bất động tại chỗ: “Đầu tiên, con đã kết hôn rồi, ba con vừa đẹp trai lại tài giỏi, đương nhiên sẽ tìm được bạn đời phù hợp. Vì vậy, con đã có mẹ mới rồi."

 

"Với lại." 

 

Tôi cúi người thì thầm với bà ấy.

 

“Mẹ yên tâm, chuyện gì chứ chuyện vứt bỏ và trả thù mẹ thì con sẽ không bao giờ hối hận đâu.”

 

Nhìn dáng vẻ điên khùng của mẹ, tôi biết không cần thiết phải tiếp tục lãng phí thời gian nữa.

(Bò không ăn cỏ bò ngu, đứa nào reup còn ngu hơn bò. Đọc tại page Xoài chua không lắc hoặc MonkeyD)

 

Ngày thứ ba sau khi chuyển đến nhà mới, bảo vệ gọi điện cho tôi nói rằng có một người phụ nữ đợi trước cửa nhà tôi ba ngày ba đêm không chịu rời đi, ông ấy hỏi tôi phải xử lý thế nào.

 

Tôi mỉm cười: “Bác cứ yên tâm, không cần phải để ý tới bà ta đâu, một kẻ ích kỷ sẽ không c.h.ế.t vì đói.”

 

Quả nhiên, ngày hôm sau, bảo vệ báo với tôi rằng mẹ đã rời đi.

 

Kể từ lúc đó, tôi không còn quan tâm đến những chuyện này nữa.

 

Sau này, trên đường đi làm tôi thường xuyên nghe được một tin đồn, có một người phụ nữ điên suốt ngày quỳ lạy trước cửa một tòa biệt thự.

 

Nhưng mà cũng chẳng liên quan tới tôi.

 

Tôi vuốt ve bụng mình, bởi vì trong đó có một thiên thần nhỏ sắp ra đời.

 

Tôi nhất định sẽ trở thành một người mẹ tốt.

 

( xong )

Loading...