Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đứa Con Bất Hiếu Kia Ta Không Cần Nữa - Chương 7. Hạ quyết định

Cập nhật lúc: 2024-10-15 14:49:09
Lượt xem: 7

Sau khi về đến nhà, bà bà sai người truyền lời gọi ta qua.

Khi ta bước vào Từ An đường, không có nha hoàn nào ở đó, trong phòng, bà bà đang cầm một viên ngọc bội ngẩn người.

Đó là ngọc bội mà bà bà tặng Trịnh Tuyên khi hắn trưởng thành, hắn vẫn luôn đeo bên mình.

Thấy ta tiến vào, bà bà nhìn ta với vẻ mặt phức tạp.

"Anh Bình, con nói thật cho ta biết, người nọ rốt cuộc có phải là Tuyên Nhi hay không?"

"Dạ phải."

Khi bà bà nhìn thấy ta thừa nhận, bà hoảng sợ tột độ:

"Vậy... vậy con làm thế nào... con vì sao... sau này Tuyên Nhi..."

Bà bà quá mức kinh hãi, lời nói lộn xộn, lắp bắp.

"Mẫu thân, vì một ả nữ tử thanh lâu, mà hắn không màng ngăn trở của gia đình, muốn hòa ly với thê tử, thậm chí còn giả ch//ết để bỏ trốn. Hắn bất trung bất nghĩa, bất hiếu!"

"Phu quân ch//ết trận sa trường mới đổi lấy vinh hoa phú quý cho Uy Viễn Hầu phủ, ta không thể để hắn hủy hoại tất cả!"

"Với lại, khi hắn phóng hỏa ở Từ Đường, có từng tưởng tượng đến lúc về nhà không?”

Ta nghĩ đến Thúy Vũ kiếp trước ch//ết thảm trước mặt ta, nghĩ đến ngọn lửa lan tràn thiêu rụi toàn bộ Uy Viễn Hầu phủ, lòng ta không thể kìm nén được cơn tức giận.

"Ngày đó là lúc nửa đêm, chỉ cần một sơ suất nhỏ, cả nhà đều sẽ ch//ết trong biển lửa, trong phủ có tới một trăm hai mươi mạng người!"

"Mẫu thân, nhi tử như vậy, tôn tử như vậy, người hãy coi như hắn đã ch//ết đi!"

Ta lau nước mắt: "Đây cũng là do chính hắn lựa chọn, th//i th//ể trong Từ Đường bị thiêu rụi, chính là do hắn an bài!"

Bà bà im lặng hồi lâu, cuối cùng nói: "Con đi đi."

Ta đi đến cửa Từ An đường, quay đầu lại nhìn, bà bà đang nắm chặt viên ngọc bội trong tay, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Lòng ta đau xót, tự mình bước vào cửa. Bà bà luôn đối xử với ta như thân nhi nữ, chưa bao giờ làm khó ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dua-con-bat-hieu-kia-ta-khong-can-nua/chuong-7-ha-quyet-dinh.html.]

Phu quân ta đã đi rồi, nếu không có bà bà, ta rất khó gánh vác gia đình này.

So với Cẩn Nhi, bà chứng kiến quá trình từ nhỏ đến lớn của Trịnh Tuyên, nên tình cảm sâu đậm hơn nhiều, ta có thể hiểu được.

Nhưng phản ứng của bà bà lớn hơn nhiều. Bà bà có khả năng phán đoán sáng suốt, là người nhân nghĩa, cho nên hành động của Trịnh Tuyên càng khiến bà tổn thương sâu sắc.

Trở về phòng, Thúy Vũ tới bẩm báo, thì ra nhân lúc chúng ta ra ngoài, Trịnh Tuyên đã tìm đến cửa, để lại một phong thư với ngọc bội.

Không biết trong thư viết gì, nhưng bà bà không gặp hắn, tất nhiên hắn đã không đạt được mục đích ban đầu, nghĩ chắc có lẽ hắn biết kế hoạch của Yến Nương, nên mới mò ra đường Chu Tước.

Nhớ đến Trịnh Tuyên đã bị đưa đến Đại Lý Tự, ta có chút ngẩn ngơ.

Trong nha môn Đại Lý Tự, Trịnh Tuyên và Yến Nương bị nha dịch áp quỳ trên mặt đất.

Bên ngoài nha môn, người dân kinh thành tụ tập xem náo nhiệt, xì xào bàn tán. Ta nghe họ nói kẻ lừa đảo này thấy Uy Viễn Hầu phủ chỉ còn cô nhi quả phụ, nên đã giả mạo thân phận thế tử để chiếm đoạt gia sản.

Đại Lý Tự Khanh bắt đầu thẩm án.

Trình Chiếu là bằng hữu của phu quân ta, sau khi phu quân ta qua đời cũng hay giúp đỡ Trịnh Tuyên, nên biết rõ diện mạo của hắn.

"Dưới thềm là ai?"

"Trình thế thúc, ta là Trịnh Tuyên!"

"Ngươi có chứng cứ gì?"

Trịnh Tuyên sững sờ.

Đúng vậy, hắn lấy gì để chứng minh mình là chính mình?

"Lục Anh Bình, Uy Viễn Hầu phủ nói hắn là kẻ lừa đảo, có chứng cứ gì không?" Trình Chiếu quay sang hỏi ta.

"Hồi đại nhân, có." Ta đứng ra, trình bày từng điều một cách rõ ràng.

"Nhi tử ta Trịnh Tuyên, trước đây vì một ả thanh lâu nữ tử mà gây náo loạn, tin tưởng mọi người đều đã nghe qua."

Ta nhìn Yến Nương đang quỳ bên cạnh: "Ta phạt hắn ở trong Từ Đường để suy nghĩ lại, có lẽ là do tổ tông phù hộ, Tuyên Nhi thật sự nhận thức được sai lầm của mình, viết thư sám hối, xin đại nhân xem qua."

Loading...