Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Dụ Thê - Chương 14

Cập nhật lúc: 2024-07-06 15:09:58
Lượt xem: 5,897

Hắn lên đường hộ tống Hoàng thượng xuống phía Nam, hai ngày nữa sẽ khởi hành.

 

Bởi vì chuyện Tương Kiến Hoan, trong cung dậy sóng, liên quan đến thể diện hoàng gia, Hoàng thượng đã khiển trách An Bình công chúa, phạt cấm túc và giáng tiền lương bổng, hai ngày này đã chọn cho nàng ta một vị phò mã hiền lành, vội vàng gả nàng ta đi.

 

Cũng coi như đã cho Tạ Thức Lễ một lời giải thích.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

 

Trên đường mất một khoảng thời gian, đến Kim Lăng đã là đầu mùa thu.

 

Y phục nàng làm cho hắn vừa vặn có thể mặc được.

 

Áo choàng màu xanh đen được thêu hoa sen bằng chỉ cùng màu, nhìn thoáng qua sẽ không nhìn ra.

 

Áo lót bên trong dùng chỉ màu vàng nhạt thêu một vòng trăng non.

 

Trăng non giống như nàng, cũng giống như vết cào ngày hôm đó nàng để lại trên vai hắn.

 

Mặt Tạ Thức Lễ nóng lên.

 

May mà những thuyền họa khác ồn ào náo nhiệt, không ai để ý đến hắn.

 

Không biết nhà ai đưa cả gia đình đi chơi, các cô nương cười đùa cũng không kiêng dé.

 

Nếu như Tê Nguyệt cũng có người nhà như vậy, có lẽ nàng sẽ sống suôn sẻ cả đời, không cần phải lênh đênh như cành bèo trôi đúng không?

 

Kỳ lạ, tại sao hắn lại luôn nghĩ đến nàng?

 

Từ xa đã ngửi thấy hương thơm của hoa quế, có người muốn lên đảo giữa hồ bẻ cành hoa quế.

 

Tạ Thức Lễ nghĩ đến lần đầu tiên gặp Tê Nguyệt, cũng là trên thuyền.

 

Người nàng đầy máu, nhưng lại bình tĩnh tự giác.

 

Thậm chí liếc mắt một cái đã nhìn ra mối quan hệ giữa hắn và Tạ Thì Ảnh, ngẩng cằm lên:

 

"Ta đã cứu đệ đệ của ngài, ngài phải giúp ta."

 

Còn tưởng nàng rất kiên cường, không ngờ ngón tay thô ráp của mình chạm vào bắp chân của nàng, nàng đã nhíu mày nói đau.

 

Rõ ràng hắn đã rất nhẹ tay rồi, hay là nữ nhi đều có làn da mỏng manh như vậy?

 

Tạ Thức Lễ chưa từng chạm vào nữ nhân, hắn không biết.

 

Hắn từng nghĩ đến quỹ đạo cuộc đời của mình, bản thân đã có thể vượt qua biển m.á.u núi xương để lập công danh, sẽ để lại tước vị cho hai đệ đệ, đợi đến khi chiến tranh kết thúc, có lẽ sẽ cưới một vị phu nhân vừa mắt và môn đăng hộ đối.

 

"Rất đau, ngài nhẹ một chút."

 

Giọng nói phàn nàn của nàng lại khiến hắn cảm thấy phiền lòng, cho nên liền tìm một lý do để nàng ngậm miệng:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/du-the/chuong-14.html.]

"Đừng đánh thức nó."

 

"Sẽ để lại sẹo sao?"

 

... Chắc là sẽ, nhưng nữ nhân không phải đều mặc váy sao, không nhìn thấy được đâu.

 

"Nhưng ngài biết đấy, ta mặc váy che lại thì ngài cũng biết, tương lai phu quân của ta cũng sẽ biết, dưới váy..."

 

Nàng ngây thơ phàn nàn về vết thương, Tạ Thức Lễ bỗng nhiên nghĩ đến sau này nhìn thấy nàng mặc váy, bản thân hắn đều sẽ vô thức nghĩ đến vết sẹo dưới tầng váy bay bổng hoặc cầu kỳ kia.

 

Trở về trước tiên là phạt Tạ Thì Ảnh quỳ, nàng đã đem bánh sen hoa quế và bánh khoai môn đến.

 

Đồng thời, thông tin thân phận của nàng cũng được đặt dưới ly trà.

 

Nàng là người được kế mẫu mua từ Kim Lăng về, mục đích nghĩ một chút là biết, sau khi phụ thân qua đời, bà ta vẫn luôn nghĩ đến chuyện con trai kế thừa tước vị.

 

Tạ Thì Ảnh không thích vị kế mẫu này, là bởi vì hắn không thể chấp nhận việc phụ thân từng yêu thương mình sâu sắc lại có thể đi lấy vợ khác sau khi mẫu thân qua đời.

 

Còn bản thân hắn đối với bà ta cũng chỉ là khách sáo kính cẩn, cha mẹ lo lắng cho con cái là chuyện đương nhiên, chỉ cần không làm chuyện thương thiên hại lý, hắn thường không để tâm đến những điều này.

 

Tối hôm đó Tạ Thì Ảnh trèo tường để bôi thuốc cho nàng, hắn đã nhận ra.

 

Bởi vì cảm giác bồn chồn đến từ Tạ Thì Ảnh, khiến hắn không thể nào kìm nén nổi.

 

Bọn họ đang làm gì vậy?

 

Sợ Tạ Thì Ảnh làm ra chuyện gì quá đáng, hắn mới gõ cửa vào nửa đêm.

 

Hóa ra chỉ là bôi thuốc.

 

Hắn hỏi về lai lịch của nàng, cho rằng nàng muốn lợi dụng Tạ Thì Ảnh.

 

Hắn không coi thường nàng, chỉ là cảm thấy đệ đệ này của mình bây giờ như vậy, thực sự không phải là người đáng để phó thác.

 

Cho dù là làm tiểu thiếp.

 

Nàng nói không phải Tạ Thì Ảnh, là hắn.

 

Thấy hắn không động lòng, nàng vội vàng nói:

 

Không phải ngài, Tạ Thì Ảnh cũng được.

 

Lời nói co dãn như thế này, từ trong miệng nàng nói ra, Tạ Thức Lễ không hề cảm thấy khinh bỉ hay coi thường, chỉ cảm thấy rất thông cảm cho cô nương trước mắt.

 

Tạ Thì Ảnh là người lớn lên trong nhung lụa, có lẽ hắn không thể hiểu được nỗi khổ của cô nương này.

 

Muốn hắn hiểu, e là phải trải qua rất nhiều đau khổ.

 

Loading...