DU DU NGÃ TÂM - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-07-06 10:35:09
Lượt xem: 142

5.

Sau ngày hôm đó, một tin đồn mới bắt đầu lan truyền trong công ty.

Lộ tổng là một kẻ si tình

Kiểu người hết lòng hết dạ vì bạn gái cũ.

Để tìm hiểu câu chuyện về người được gọi là bạn gái cũ này, mọi người sẽ trao đổi thông tin trong phòng trà nước vào một thời gian cố định.

Hôm nay đã là ngày thứ năm rồi.

Tôi bị ép phải cùng nghe mọi chuyện.

Tiểu Lưu giơ ngón tay lên, cào vào không khí: “Hôm nay, tôi đã hoàn toàn nắm rõ mọi thông tin!”

Chị Lý thúc giục: “Cái gì? Nói nhanh đi! Đừng úp úp mở mở nữa.”

Tiểu Lưu cười thần bí. “Bạn gái cũ của Lộ tổng tính tình nóng nảy, tính cách kiêu ngạo, chỉ nhìn phần trên cơ thể thì khó mà phân biệt được nam nữ.”

Tôi im lặng nhìn xuống mình rồi rơi vào trầm tư.…

Có vẻ như cũng không tệ lắm thì phải?

Tiểu Lưu nói tiếp: “Hơn nữa, cô ấy đã bỏ rơi Lộ tổng hơn một lần, sau khi chia tay còn cầu xin quay lại với nhau, sau đó tiếp tục vỗ m.ô.n.g bỏ đi. Cô ấy thật cặn bã.”

Chị Lý phẫn nộ hét lên: "Cái gì? Tại sao cô ấy lại như thế? Lộ tổng của chúng ta có gì không tốt chứ?”

Đôi mắt Đại Lâm gần như rơi xuống sàn: "Không, cô ấy như thế này mà Lộ tổng vẫn thích cô ấy à? Bị trúng tà sao?"

Tiểu Lưu bĩu môi: "Không, giống như bị mê hoặc vậy. Tôi nghe nói lúc cô ấy còn đang hẹn hò với Lộ tổng, cô ấy còn dây dưa với một người đàn ông khác…”

Nghe mọi người chỉ trích, tôi thật sự không nhịn được.

"Nhưng sao tôi nghe nói... Bạn gái cũ của Lộ tổng thực ra rất tốt bụng, không dây dưa với người khác. Việc quá lại chỉ vì yêu cầu công việc thôi..."

Tiểu Lưu mở miệng: "Ở đâu mà em có được tin giả này à?"

Tôi đang định giải thích thì chị Lý vỗ vai tôi: "Tiểu Hứa, em nhận được tin này từ Lộ tổng à? Tình nhân trong mắt hoá Tây thi. Em đừng nên tin Lộ tổng, người chỉ có não yêu đương…”

Nói xong, lại tiếp tục lên án vị bạn gái cũ này.

Tôi thực sự không thể nghe được nữa nên lặng lẽ lùi lại và chuẩn bị chuồn đi.

Đến khúc cua không chú ý mà va vào một bộ n.g.ự.c rắn chắc, có mùi bạc hà quen thuộc.

Tôi xoa xoa gáy rồi quay người lại, rơi vào một đôi mắt trầm tĩnh, sâu thẳm.

Lộ Tri Tuân cúi đầu nhìn tôi, trên mặt lộ ra vẻ mỉa mai: "Hứa Du Du, cô không nghe được sao?"

Anh ấy đến gần tôi, lông mi khẽ run. “Có điều gì mà cô không thể tự mình làm không?”

Tôi mím môi và không nói gì.

Anh ta im lặng một lúc rồi đột nhiên nhéo mạnh vào vai tôi, nói với giọng tàn nhẫn: “Bây giờ đến lượt tôi “báo đáp” cho cô.”

Tôi biết rất rõ ý của anh ta khi nói “báo đáp”.

Tiếng trò chuyện trong phòng trà bên cạnh dần dần yên tĩnh hơn, như có người đang đi tới.

Không quan tâm nhiều, tôi cố gắng hết sức để thoát khỏi anh: “Tôi xin lỗi, Lộ tổng.”

6.

Lộ Tri Tuân luôn là một người hành động nhanh chóng.

Cùng ngày đó tôi được đưa cho hàng chục tài liệu, nói rằng đó là những điều cần lưu ý khi đấu thầu một dự án mới, muốn tôi nhớ tất cả.

Tôi đã thức suốt đêm để hoàn thành nó, nên vào ngày hôm sau tôi đi làm với một quầng thâm dưới mắt.

Đại Lâm búng ngón tay trước mặt tôi, nói trào phúng: "Này, cô đang cosplay gấu trúc hả?"

Tôi im lặng trừng mắt nhìn anh ấy, sau đó anh ấy nhảy lên cười.

Đi được vài bước, anh đụng phải Lộ Tri Tuân đột nhiên xuất hiện.

Anh ta cau mày: “Đang giờ làm mà lại tám chuyện như vậy?”

Anh ấy luôn bình thản nhưng có một lực uy h.i.ế.p vô hình khiến người khác khiếp sợ.

Đại Lâm ngay lập tức trở nên yếu ớt loạng choạng cúi xuống quay về.

Tôi đứng gần đó, tình cờ nhìn vào mắt Lộ Tri Tuân, đột nhiên sinh ra một chút ảo giác không nên có.

Giống như quay lại ngày xưa, anh ấy luôn xuất hiện đúng lúc giúp tôi.

Tôi lắc đầu thành thật đi theo Lộ Tri Tuân vào văn phòng.

Anh ta lật giở tờ giấy một cách thờ ơ. “Cô đã thức suốt đêm để đọc nó à?”

Tôi gật đầu.

“Cô đã đọc xong hết chưa?”

Tôi lại gật đầu.

“Cô không nghỉ ngơi à?”

Tôi tiếp tục gật đầu và ngáp.

Anh ấy đã im lặng trong một lúc.

"Khi nào lại trở nên nghe lời như vậy?"

Tôi ngẩng đầu lên.

Lộ Tri Tuân nhận ra mình nói sai, quay đầu lại một cách máy móc.

"...Cô ra ngoài trước đi."

Tôi ngoan ngoãn quay lại bàn làm việc của mình tiếp tục với đống tài liệu quen thuộc.

Khoảng mười phút sau, một tràng tiếng reo hò đột nhiên nổ ra trong khu vực văn phòng.

Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra.

Chỉ thấy một vài đồng nghiệp nhảy lên nhảy xuống.

Tôi đến hỏi thì được biết có thông báo mới được gửi đến nhóm công tác.

Công ty mới bổ sung thêm ngày nghỉ trong tháng.

Mỗi tháng, nhân viên có thêm một ngày nghỉ vào buổi sáng nghỉ ngơi cho thoải mái, sau đó bắt đầu làm việc trở lại vào buổi chiều.

Vừa hay vào hôm nay là ngày bắt đầu.

Chị Lý nắm lấy tay tôi lắc mạnh: "Tiểu Hứa, chị không nhìn lầm đúng không? Sáng nay thực sự có thể nghỉ thật à?"

Tôi không chắc chắn lắm.

Nhưng Tiểu Lưu liên tục gật đầu: "Chị, chị đọc đúng rồi! Lộ tổng tự mình gửi thông báo! Hôm nay, chị có thể về nhà nghỉ ngơi rồi…”

"Nhưng tại sao lúc này mới gửi thông báo? Tôi cũng đã dậy rồi…”

"Haizz, chuyện tốt như vậy đừng so đo quá, tôi muốn về nhà ngủ một giấc!"

Trong lúc mọi người đang bàn tán, tôi vô thức nhìn về phía văn phòng của Lộ Tri Tuân.

Tim đập nhanh không thể giải thích được.

Mọi người bàn tán được một lúc thì ai đi ngủ đều đã đi ngủ.

Sau một đêm thức khuya, tôi cũng đã được nghỉ ngơi tốt.

Khi tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trên bàn, có một chiếc chăn quấn quanh người.

Chiếc chăn có mùi bạc hà quen thuộc với tôi.

7.

Tôi cất chiếc chăn vào chiếc tủ nhỏ trong phòng làm việc của Lộ Tri Tuân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/du-du-nga-tam/chuong-2.html.]

Khi thấy tôi đi tới, anh ấy lập tức chuyển chủ đề, như sợ tôi sẽ hỏi thêm.

"Dậy rồi thì mau chóng đi làm việc. Cuối tuần này sẽ đi công tác để đàm phán về một dự án.”

Tôi hơi ngạc nhiên: “Đi công tác? Tôi sao?”

Anh ta một tay ôm cằm: “Cô là trợ lý của tôi, cô không đi thì ai?”

Tôi vô thức lùi lại một bước: “… Vậy thì tôi phải đi một mình với anh sao?"

Lộ Tri Tuân đột nhiên cười.

Anh ấy đứng dậy khỏi chỗ ngồi đi vòng về phía tôi.

“Sao vậy, đã ngủ cùng một giường rồi còn sợ đi công tác một mình với tôi sao?”

Không ngờ anh lại nói ra câu đó, tôi nhất thời xấu hổ, khó chịu, đầu lưỡi nghẹn lại.

"Cái này, cái này có thể…”

Đang nói nửa chừng, tôi chợt thoáng thấy một bóng người đang đứng ở cửa, tôi vội vàng quay đầu lại.

Quả nhiên, tôi nhìn thấy Tiểu Lưu đang há hốc mồm nhìn tôi và Lộ Tri Tuân.

Khi thấy tôi quay đầu lại, anh ta làm như vô tình nhìn thấy, đang vội vàng bỏ đi.

Sợ tin đồn lan truyền trong công ty lần nữa, tôi kéo mạnh góc áo của Lộ Tri Tuân cầu cứu.

Anh vốn không có ý định gọi Tiểu Lưu, nhưng có lẽ ánh mắt của tôi quá khẩn thiết, nên anh nheo mắt, trầm giọng nói:

"Tiểu Lưu, những lời tôi vừa nói chỉ là nói đùa.”

"Tôi không muốn người thứ tư nghe được, nếu không cậu sẽ phải gánh chịu mọi hậu quả."

Tiểu Lưu vừa mới lui ra ngoài được một nửa, nghe thấy Lộ Tri Tuân nói, vẻ mặt sắp khóc đến nơi.

"Tai tôi không tốt lắm, Lộ tổng. Tôi thực sự không nghe thấy gì cả.”

Lộ Tri Tuân gật đầu: “Như vậy là tốt nhất.”

Dù anh ấy có nói gì đi nữa, sau khi rời khỏi văn phòng, Tiểu Lưu đã nhìn tôi bằng ánh mắt khác.

Bát quái, nghi hoặc, tìm tòi nghiên cứu và thậm chí là sự đồng cảm.

Tôi ôm trán im lặng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Cho đến cuối tuần, tôi phải đi công tác ở tỉnh khác cùng Lộ Tri Tuân.

Là một trợ lý có năng lực, tôi đã đặt ghế hạng thương gia cho anh ấy và ghế hạng phổ thông cho mình.

Thế là anh ấy vào phòng chờ hạng thương gia, còn tôi chỉ có thể ở lại sảnh.

Lộ Tri Tuân thấy tôi không đi theo thì dừng lại chờ tôi.

Tôi cũng không để ý lắm, nhìn anh ta đi vào rồi quay người rời đi.

Đi được vài bước thì lại có người chặn tôi lại.

"Em đi đâu vậy?"

Quay lại nhìn, Lộ Tri Tuân đang nghiêng đầu nhìn tôi.

Tôi kéo vali nói: “Đi làm thủ tục.”

Lộ Tri Tuân cau mày nói: “Chỗ ngồi của em không giống chỗ của tôi?”

Tôi thành thật nói: “Anh ngồi ghế thương gia, công ty sẽ không chi khoản đó cho tôi.”

Anh ấy rõ ràng sửng sốt một chút.

Anh ấy dường như muốn nói gì đó, nhưng bị sự hướng dẫn nhiệt tình của các nhân viên dời đi sự chú ý.

Tôi lặng lẽ đi đến nơi gần cổng soát vé nhất.

Từ lúc soát vé đến khi lên xe, tôi chỉ có một mình.

Nhưng tôi đã khá quen với nó rồi.

8.

Ghế hạng phổ thông chật chội, nên tôi đành nhắm mắt nghỉ ngơi.

Dù sao cũng chỉ có bốn giờ thôi.

Bên cạnh có một ông chú cứ xem những đoạn phim ngắn nên tôi không ngủ được.

Khoảng mười phút sau khi máy bay cất cánh, một giọng nói cố tình hạ thấp vang lên gần đó.

"Xin chào, chỗ ngồi của tôi là ghế hạng thương gia. Tôi có thể đổi chỗ với ông được không?"

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD

Giọng nói trầm gợi cảm như một cây đàn cello tao nhã.

Tôi không thể tin vào tai mình, mắt tôi hơi hé ra.

Quả nhiên, tôi nhìn thấy Lộ Tri Tuân đang cúi xuống nói chuyện với ông chú bên cạnh.

Ông chú cùng anh kiểm tra thông tin điểm đến và vé rồi thu dọn đồ đạc rời đi, trên mặt còn hiện lên nụ cười hạnh phúc.

Lộ Tri Tuân lặng lẽ ngồi cạnh tôi, liếc nhìn tôi.

Tôi vội nhắm chặt mắt lại, sợ anh phát hiện ra tôi vẫn còn thức.

Một lúc sau, chợt nghe thấy anh cười khẽ.

“Lông mi đang run rẩy vậy mà còn giả vờ ngủ sao?”

… Rõ ràng như vậy sao?

Tôi im lặng mím môi dưới, vẫn không dám mở mắt.

Lộ Tri Tuân không biết quệt thứ gì đó lên mí mắt của tôi.

Ngứa quá.

“Đã ngứa phải không?”

Tôi rụt cổ lại, đành phải giả vờ bối rối như vừa mới tỉnh dậy: "A... sao anh lại ở đây?”

Lộ Tri Tuân nhướng mày, đưa cho tôi tập tài liệu trong tay.

“Đừng hiểu lầm.”

“Tôi chỉ cảm thấy ở gần cô sẽ dễ dàng bàn chuyện công việc hơn.”

Tôi nhận tập tài liệu: “…Ồ.”

Anh cúi đầu nhìn điện thoại: “Ngày mai mới gặp Từ tổng, cô đừng lo lắng quá.”

Thực ra tôi cũng không hề lo lắng.

Nhưng tôi không thể không cho anh ta chút mặt mũi.

“Cảm ơn anh, Lộ tổng.”

Anh ta thản nhiên xua tay: “Khách sạn đã đặt được chưa?”

Tôi “uhm” một tiếng rồi lấy thông tin đặt phòng ra cho anh ấy xem.

"Đã đặt rồi. Cách công ty của họ hai km, phòng ốc rất tốt."

Lộ Tri Tuân liếc nhìn mấy cái, hài lòng gật đầu.

Ba giây sau, như nhớ ra điều gì đó, anh ngập ngừng hỏi: “…Cô xem lại xem chỗ chúng ta thuê có xa quá không?”

Tôi phải mất một thời gian dài mới hiểu được ý anh ấy.

Anh ấy là không muốn phải di chuyển quá xa đúng không?

Tôi cảm thấy hơi nóng, không tự nhiên mà gãi tai.

"Cái này tôi không chắc lắm, tôi phải đi kiểm tra ở quầy lễ tân.”

Bình luận

0 bình luận

    Loading...