Chạm để tắt
Chạm để tắt

ĐÔNG CHÍ - Chương 15

Cập nhật lúc: 2024-07-09 19:48:02
Lượt xem: 2,984

Tên sai vặt vừa dứt lời, ta không kiềm chế được niềm vui trong lòng, cuối cùng cũng bật khóc.

Kỳ Uyên ta, đã trở về.

Ngự Quốc đại tướng quân, bạn tri kỷ của Hoàng thượng.

Đều không quan trọng.

Kiếp này, ta chỉ đến vì Thẩm Đông Chí.

-Hoàn ngoại truyện Kỳ Uyên-

Ngoại truyện

Năm Nguyên Chính thứ ba, Thẩm Doanh Nguyệt c.h.ế.t trong lãnh cung.

Lãnh cung là nơi quanh năm ẩm thấp.

Nàng ta mới ở đó chưa đầy nửa năm đã mắc bệnh, không ai chữa trị cho nàng ta.

Cuối cùng, vết thương lở loét mưng mủ, toàn thân thối rữa mà chết.

Hoàng hậu cảm thấy xui xẻo, hạ lệnh hỏa táng Thẩm Doanh Nguyệt, phong tỏa lãnh cung nơi nàng ta từng ở.

Từ đó, tảng đá lớn trong lòng Kỳ Uyên cuối cùng cũng được buông xuống.

Chàng và Đông Chí hiện tại có thể nói là như hình với bóng, ngày thường không thể tách rời.

Một đêm nọ, Kỳ Uyên ôm chặt Đông Chí trong lòng.

Chàng muốn có con không phải chỉ một hai ngày.

Nếu không phải chàng sợ Đông Chí vất vả, chàng thật sự muốn có một nữ nhi.

Sinh ra một cục bột nhỏ giống như Đông Chí.

Chàng vuốt ve người nhỏ nhắn trong lòng, chỉ cảm thấy tràn đầy vui sướng.

Sờ sờ một lúc, dần dần bắt đầu biến chất.

Chàng đưa tay xuống eo thon của Đông Chí.

Kiều nhân trong lòng chàng nỉ non một tiếng, gợi lên dục hỏa vất vả lắm chàng mới áp xuống được.

Không đợi người thanh tỉnh, chàng đã hôn xuống đôi môi hồng dụ dỗ người của nàng.

Đông Chí đang trong mộng phải rên rỉ một tiếng sau đó nàng chủ động ôm lấy cổ của chàng.

Kỳ Uyên cảm thấy đầu muốn nổ tung, lý trí sắp không kiểm soát được.

Khi nụ hôn gần như khiến nàng nghẹt thở, ánh mắt của Đông Chí đột nhiên trở nên sáng ngời.

Nàng tinh ranh nắm lấy bàn tay đang làm loạn của chàng:

"Phua quân, chàng quên lời dặn của đại phu hôm trước rồi sao?"

Kỳ Uyên như bị dội một gáo nước lạnh, ngay lập tức lửa dục trong mắt bị dập tắt.

Đúng vậy, mấy hôm trước Đông Chí không khỏe.

Kỳ Uyên lo lắng không yên, vội vàng gọi đại phu đến bắt mạch.

Lão tiên sinh vuốt chòm râu dài:

"Gần đây phu nhân có phải ngủ không ngon giấc, làm việc quá sức không?"

Da mặt của Đông Chí rất mỏng.

Nghe vậy, nàng xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên.

Nhìn thấy vậy, lão tiên sinh đã hiểu ra mọi chuyện, cũng không tiếp tục hỏi thêm.

Chỉ nhìn Kỳ Uyên, dặn dò với giọng điệu nghiêm túc:

"Tướng quân và phu nhân là tân hôn, nhất thời ham muốn cũng là điều dễ hiểu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dong-chi/chuong-15.html.]

Chỉ là chuyện phòng the không thể quá thường xuyên và mạnh mẽ, vẫn cần phải kiềm chế.

Phu nhân chỉ là gần đây không được nghỉ ngơi tốt, đợi lão phu kê cho ít thuốc an thần uống là được."

Sau chuyện đó, Kỳ Uyên bắt đầu kiềm chế bản thân.

Chàng ho nhẹ hai tiếng một cách không tự nhiên, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh Đông Chí.

Người bên cạnh cuối cùng cũng không nhịn được cười, dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào môi chàng:

"Nếu chàng thực sự khó chịu đựng, hay là chúng ta ngủ riêng một thời gian nhé?"

Vừa dứt lời, Thẩm Đông Chí cảm thấy mình bị ấn vào lồng n.g.ự.c rộng lớn.

Giọng nói bá đạo của Kỳ Uyên lại vang lên:

"Nàng dám!"

Đông Chí cười một tiếng, vòng tay ôm lấy eo chàng, nàng an tâm ngủ thiếp đi.

Một năm sau, phụ mẫu của Kỳ Uyên, những người đã đi du ngoạn tứ hải, cuối cùng cũng trở về.

Ban đầu Kỳ Uyên cũng lo lắng.

Mặc dù phụ mẫu đều là những người hiền lành, nhưng họ lại không kịp trở về trong ngày đại hôn.

Chàng sợ phụ mẫu sẽ bắt bẻ tân thê tử của mình.

Không ngờ mẫu thân chàng vừa gặp Đông Chí đã đặc biệt yêu thích nàng.

Đối với nàng còn tốt hơn cả thân nhi tử của mình.

Đến lúc này, Kỳ Uyên cuối cùng cũng yên tâm.

Một hôm chàng hạ triều về, Đông Chí lại thần bí kéo chàng vào phòng.

"Phu quân, ta có rồi."

"Có gì?"

Kỳ Uyên cầm lấy một chén trà, còn chưa kịp uống, đã nghe Đông Chí nói tiếp:

"Chính là có rồi đó."

Khóe môi Đông Chí nở nụ cười sâu hơn, nàng nhìn vào mắt hắn ra sức ám chỉ.

Trong đầu Kỳ Uyên lóe lên một tia sáng, một ý nghĩ nhanh chóng lướt qua.

Chàng đặt chén trà xuống, để Đông Chí ngồi lên đùi mình.

"Phu nhân, nàng nói thật sao?"

Sau khi xác nhận lại nhiều lần, Kỳ Uyên vui mừng khôn xiết.

Chàng ôm lấy nàng xoay ba bốn vòng.

Cuối cùng lại đặt người lên đệm mềm, sợ Đông Chí bị va phải.

Không đến một khắc sau, Kỳ Uyên đã nhờ người đưa một bức thư vào cung.

"Phu quân, chàng làm gì vậy?"

Nụ cười của Kỳ Uyên càng lớn, chàng hôn lên trán Đông Chí:

"Ta xin phép bệ hạ cho ta tạm thời từ quan để chăm sóc nàng, cho đến khi nàng sinh xong."

Tuyết rơi ngoài cửa sổ, Đông Chí chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp.

Một đời một kiếp một đôi người.

Lời hứa năm xưa của Kỳ Uyên, cuối cùng chàng cũng đã thực hiện được.

-Hoàn-

 

Loading...