Chạm để tắt
Chạm để tắt

ĐÔNG CHÍ - Chương 13

Cập nhật lúc: 2024-07-09 19:46:39
Lượt xem: 1,575

Ta mỉm cười vuốt ve khuôn mặt chàng.

Kỳ Uyên nắm tay ta, đi thẳng ra khỏi Hoàng cung.

"Vậy là chàng đã thích ta từ rất lâu rồi, lúc đó ta có đẹp không?"

"Đẹp, bản tướng quân cảm thấy, thê tử của ta rất đẹp."

"Thì ra thiếu niên gầy yếu đó là chàng, sao giờ chàng lại cường tráng như vậy?"

"Để bảo vệ nàng chu toàn."

"..."

Càng đi càng xa, giọng nói của ta và Kỳ Uyên lúc gần lúc xa.

Cho đến khi hai người đi rất lâu, thị vệ vẫn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của họ.

Ngoại truyện của Kỳ Uyên.

1

Ta là nhi tử độc nhất của Kỳ gia, tên Kỳ Uyên.

Phụ mẫu đều xuất thân từ danh môn, phụ thân ta cả đời chinh chiến sa trường, dũng cảm thiện chiến.

Nhưng đối với ta lại là vô dụng.

Từ nhỏ, ta đã ốm yếu bệnh tật, nếu muốn kế thừa công lao của phụ thân, e là không thể.

Năm mười hai tuổi, ta giúp phụ thân ta đưa thư đến bến Thùy Dương.

Vài thiếu niên trạc tuổi ta đã chặn ta lại.

Trong miệng bọn họ phun ra toàn những những câu vè đầy chế giễu, từng câu từng chữ đều mắng ta là kẻ vô dụng.

Nhà ta nhiều đời làm tướng, lại sinh ra một kẻ khác loại như ta.

Ta cúi đầu định bỏ đi, nhưng bọn họ vẫn không buông tha.

Đúng lúc ta đang đỏ mặt tía tai, một giọng nói trong trẻo vang lên:

"Công tử nhà nào, sao lại không có phong độ như vậy.

Các ngươi nếu còn bắt nạt cậu ấy, ta sẽ nói với phụ mẫu các ngươi!"

Ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy một thiếu nữ trạc tuổi ta.

Nàng ấy mặc một chiếc váy đơn giản, nhưng ta lại thấy nàng ấy đẹp đến c.h.ế.t người.

Đẹp hơn cả những tiểu thư khuê các mà ta từng gặp, đẹp hơn gấp trăm ngàn lần.

Các thiếu niên kia bỏ chạy tán loạn, tiểu cô nương cười chạy đến trước mặt ta.

"Bọn họ không hiểu chuyện, cậu đừng để ý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dong-chi/chuong-13.html.]

Mọi chuyện trên thế gian chỉ là hạt cát giữa biển cả, cuối cùng cũng sẽ trở về với cát bụi, sống vui vẻ thoải mái là được rồi.

Tiểu lang quân, thật sự không cần để ý đến ánh mắt của người khác."

Nàng ấy cười rất chân thành, như thể không có bất kỳ phiền não nào.

Ta nhìn khuôn mặt nàng ấy, chỉ cảm thấy tim đập nhanh vô cùng.

Ta vốn không thích nói chuyện với người khác phái, nhưng lần này ta vẫn không nhịn được mở miệng:

"Cô nương nói đúng."

Nàng ấy vội vã rời đi, dường như còn có việc quan trọng.

Có nha hoàn gọi nàng ấy phía sau, nàng ấy vén váy lên định đi.

Ta vội vàng gọi nàng ấy lại:

"Xin hỏi cô nương là tiểu thư nhà nào, ngày khác ta nhất định sẽ đến cửa cảm tạ."

Nàng ấy quay lại, cười rạng rỡ:

"Ta là thứ nữ của Hoằng Văn học sĩ Thẩm gia, tiểu lang quân cứ gọi ta là Đông Chí.

Còn về việc đến cửa cảm tạ, thì không cần đâu."

Sắc mặt tiểu cô nương hơi thay đổi, có chút buồn bã:

"Phụ thân ta không thích ta kết giao với người ngoài, nếu ông ấy biết, ta sẽ gặp rắc rối."

Nói xong, nàng ấy thè lưỡi.

Rồi biến mất trước mặt ta.

2

Sau đó, ta đã tìm hiểu nhiều nơi mới biết được, Thẩm gia quả thực có hai nữ nhi.

Tiểu nữ nhi tên Thẩm Đông Chí, mẫu thân chỉ là một thiếp thất, từ nhỏ đã sống không tốt.

Hèn chi, hôm đó gặp nàng ấy lại mặc một bộ trang phục giản dị như vậy.

Ta nghĩ, ta nhất định đã thích nàng ấy rồi.

Sau ngày hôm đó, ta thường xuyên nghĩ về nàng ấy.

Cứ nghĩ đến nàng ấy là ta lại cười.

Ta bắt đầu rèn luyện sức khỏe, rèn luyện bản thân.

Sự yếu đuối bẩm sinh không thể đánh bại ta.

Ta muốn trở thành người mà nàng ấy có thể dựa vào sau này.

Năm mười lăm tuổi, ta đã theo phụ thân ta chinh chiến ở Tây Bắc.

Tuy đã chịu nhiều khổ cực trong quân ngũ, nhưng giờ đây ta cũng có thể coi là một nam nhi tốt rồi.

Loading...