Chạm để tắt
Chạm để tắt

ĐÔNG CHÍ - Chương 04

Cập nhật lúc: 2024-07-09 19:40:35
Lượt xem: 2,572

Hầu hết mọi người đều đến đây với thái độ xem náo nhiệt.

Thực ra ai cũng biết rõ, ta là một thứ nữ, dù có thú về cũng chẳng giúp ích được gì nhiều.

Mà những người tranh giành nhau ở hàng đầu lại toàn là những người xấu xí, trong đó còn có cả ăn mày.

Nếu thực sự bị họ cướp được, thì thể diện của Thẩm gia ở kinh thành cũng mất hết.

Ta hít một hơi thật sâu, ném tú cầu về phía đám đông đông nhất.

Sau đó, ta nhắm mắt lại chờ đợi trong sự hồi hộp.

Ta thầm cầu nguyện trong lòng, đừng để ta trở thành trò cười cho cả kinh thành.

Bên dưới lầu một trận ồn ào tranh giành, không khí bỗng chốc im lặng.

Ta mở mắt dò xét, lập tức nhìn thấy bóng dáng thanh tú bên dưới lầu.

Người nam tử đó cưỡi trên lưng ngựa, dung mạo tuấn tú, mặc một bộ trang phục cưỡi ngựa toát lên vẻ cứng rắn.

Trong bàn tay thon dài trắng nõn của chàng đang cầm quả tú cầu màu đỏ.

Qua đám đông, ta và chàng nhìn nhau từ xa.

Chàng nhếch mép cười, nở nụ cười tràn đầy tự tin:

"Thẩm Đông Chí, đợi ta lập được công trạng đầu tiên, nhất định sẽ đến thú nàng."

Nói xong, chàng thúc ngựa phi đi, chỉ còn lại bóng lưng trong tà áo bay phất phới.

Ta đứng ngây người tại chỗ, không kịp phản ứng.

Đám đông nhanh chóng trở nên náo động.

"Trời ơi, đây là vị tiểu tướng quân vừa lập chiến công, Kỳ tiểu tướng quân, Thẩm gia thế nhưng lại leo lên được một tân quý của triều đình."

"Nghe nói trước đó Thánh thượng đã ban hôn cho ngài ấy, ngài ấy vẫn không đồng ý, hôm nay lại chủ động nhận tú cầu của Thẩm tiểu thư."

Ta nhìn bóng lưng oai phong lẫm liệt đó mà thất thần.

Kỳ iểu tướng quân ...

Lẽ nào, chàng là Kỳ Uyên?

Vị thiếu niên tướng quân lập nhiều chiến công hiển hách ở Tây Bắc.

Chàng... lại muốn cưới ta.

6

Ba ngày trước, nghe nói đại quân do Kỳ Uyên dẫn đầu đã giành được toàn thắng ở Tây Bắc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dong-chi/chuong-04.html.]

Hôm qua chàng vừa khải hoàn trở về, bệ hạ đặc biệt ban yến tiệc để đón gió tẩy trần cho chàng.

Sáng sớm, khi ta trang điểm, nha hoàn Xuân Hòa còn hào hứng kể bên tai ta:

"Hôm qua tại hành cung của Bệ hạ, Kỳ tướng quân đã được phong làm Ngự Quốc Đại Tướng quân, đây là vinh dự vô cùng lớn.

Hơn nữa..."

Nói đến đây, Xuân Hòa cố ý dừng lại, nháy mắt tinh nghịch với ta.

Ta dừng chiếc lược gỗ trên tay, nhìn nàng ấy:

"Hơn nữa cái gì?"

Xuân Hòa suýt nữa không nhịn được nụ cười nơi khóe miệng:

"Hơn nữa, ngài ấy đã cầu xin ân điển của Bệ hạ, nói muốn thành thân với tiểu thư, để người làm chính thê.

Hiện tại ngài ấy đã mang theo mấy xe ngựa chở sính lễ tới, đang ngồi trong sảnh để cầu thân với lão gia."

Tim ta đập thình thịch.

Kỳ Uyên này, chàng vậy mà lại nghiêm túc.

Hôm qua sau khi ném tú cầu, Thẩm Doanh Nguyệt và mẫu thân đã cười nhạo ta là mơ tưởng hão huyền.

"Kỳ Uyên là nhân vật như thế nào, ngươi dám nói ngài ấy muốn thành thân với ngươi?

Thôi đi, ngươi cũng nên xem lại mình là hạng người gì."

Ta nhìn thấy khóe mắt bọn họ hiện lên vài nếp nhăn vì cười.

Nhưng ta không phản bác.

Xuân Hòa đeo khuyên tai cho ta:

"Vừa rồi nô tỳ lén đến sảnh chính xem thử, sắc mặt của phu nhân khó coi lắm.

Ngày thường, người sân bên cạnh luôn bắt nạt tiểu thư, lần này, cuối cùng tiểu thư cũng ngẩng cao đầu trút giận được rồi.

Nghĩ đến khuôn mặt méo xệch của đại tiểu thư, nô tỳ cảm thấy rất vui vẻ."

Ta khẽ cười một tiếng:

"Lời này chỉ được nói trước mặt ta thôi, đừng để lọt vào tai người ở viện bên cạnh."

Xuân Hòa cười đáp lại:

"Vâng, tiểu thư yên tâm."

Khi ta sửa soạn xong đi ra ngoài, thì Thẩm Doanh Nguyệt tức giận xông vào sân của ta.

 

Loading...