Chạm để tắt
Chạm để tắt

Đón Cục Cưng Không Ngoan Về Nhà - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-09-06 20:13:22
Lượt xem: 4,839

7.

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

 

Khi tôi vội vã đến phủ Cảnh Tú, Giám đốc Vương đã kéo Tổng giám đốc Lý uống đến say mèm.

 

 

Thấy tôi vào, anh ta la to yêu cầu tôi uống rượu cùng.

 

 

Nhận thấy không khí không đúng, tôi cười hơi gượng gạo.

 

 

"Xin lỗi, em không biết uống rượu."

 

 

"Vậy, em sẽ kính mọi người một ly trà thay cho rượu."

 

 

"Như vậy không được, cậu đã đến trễ, phải tự phạt ba ly thôi."

 

 

Không cho tôi cơ hội từ chối, Bùi Thành Hoán đứng dậy và rót đầy cho tôi một ly rượu trắng.

 

 

Nhìn hành động bất thường của cậu ta, tôi ngạc nhiên đến mức không thể tin nổi.

 

 

"Bùi Thành Hoán, sao cậu lại..."

 

 

"Nam Ngữ, nhanh uống đi, Tổng giám đốc Lý đang chờ cậu đấy."

 

 

Bùi Thành Hoán nhún vai không mấy quan tâm, đưa ly rượu đến miệng tôi.

 

 

Cậu ta đã bỏ đi vẻ ngoài dịu dàng, nở nụ cười cười vừa trâng tráo vừa tinh ranh.

 

 

Trong đầu tôi chợt hiện lên câu nói của Cận Bắc Ngôn "Cậu ta không phải là người tốt đẹp gì hết."

 

 

Tôi bị vẻ ngoài lạ lẫm của cậu ta làm sợ hãi, theo phản xạ lùi lại một bước.

 

 

Dự cảm mách bảo tôi đây là một cái bẫy lớn.

 

 

Có lẽ nhận thấy tôi muốn trốn, Bùi Thành Hoán đã đẩy tôi vào lòng Tổng giám đốc Lý.

 

 

Mùi hôi thối của người đàn ông bốc lên, tôi cố gắng chống cự nhưng không thể thoát ra.

 

 

Khi Cận Bắc Ngôn bước vào, tôi đang bị Tổng giám đốc Lý kéo vào lòng và bị ép uống rượu.

 

 

Tôi bị sặc rượu, mắt ngấn lệ, xấu hổ che phủ chiếc váy ngắn bị vén lên.

 

 

Ánh sáng trong phòng tối, nhạc mơ hồ vang lên.

 

 

Nước mắt dâng trào, tôi hoàn toàn nhận ra rằng Cận Bắc Ngôn không cho tôi ra ngoài là để bảo vệ tôi.

 

 

Không khí yên tĩnh một khoảnh khắc, hai mắt Bùi Thành Hoán hiện lên sự sợ hãi.

 

 

Hặn liền xông cửa tháo chạy ra ngoài, như thể có con thú hoang đang đuổi theo phía sau.

 

 

Cận Bắc Ngôn không hề nhìn cậu ta, trực tiếp bước về phía tôi.

 

 

"Bé ngoan, đây là công việc mà em nói sao?"

 

 

Tôi cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào chú.

 

 

Tổng giám đốc Lý liên tục di chuyển đôi tay béo múp lên phía trên, cười nịnh hót và đắc ý.

 

 

"Cậu... Ủa, Giám đốc Cận, sao cậu lại ở đây?"

 

 

Ánh mắt chú nhìn chằm chằm vào cổ tay tôi bị siết đỏ, lời nói của Cận Bắc Ngôn đầy sát khí.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/don-cuc-cung-khong-ngoan-ve-nha/chuong-7.html.]

 

"Đến đón cục cưng không ngoan về nhà."

 

 

"Tiện thể, loại bỏ một người."

 

 

Tổng giám đốc Lý say xỉn cười, phản ứng chậm chạp, không nhận ra ý nghĩa bên ngoài trong lời nói của Cận Bắc Ngôn.

 

 

"Cậu có ý nói... Cô ta à?"

 

 

"Giám đốc Cận, cậu làm thế này quá mức rồi, dù thích thế nào cũng không thể gọi người khác là 'cô bé' ngay từ đầu được đâu. Hahaha, cô gái này thật sự là hàng hiếm có đấy."

 

 

"Nhưng cậu cũng không thể tranh giành với tôi được, tôi đã để ý cô ta từ lâu rồi."

 

 

Hiếm khi tôi xuất hiện trước công chúng, vì vậy Tổng giám đốc Lý không biết tôi là cháu gái của Cận Bắc Ngôn.

 

 

"Thế à."

 

 

Cận Bắc Ngôn nhếch nhẹ khóe môi, mắt không lộ biểu cảm.

 

 

Tôi chỉ từng thấy vẻ mặt như vậy một lần trước đây.

 

 

Khi Cận Bắc Ngôn mới ra ngoài làm ăn, nhiều đối thủ không hiểu năng lực của chú ấy, luôn cười nhạo chú còn trẻ mà đã mang theo một gánh nặng, dù lời chế giễu có khó nghe đến đâu, chú vẫn chọn là không tranh cãi.

 

 

Chỉ có một lần duy nhất, một ông chủ bụng bự đã cười nhạo chú.

 

 

"Tôi thấy cô bé bên cạnh cậu thật sự rất xinh đẹp, để tôi sờ một cái, tôi sẽ tặng cậu khoản đầu tư này, thế nào?"

 

 

Lúc đó Cận Bắc Ngôn cũng có vẻ mặt y như vậy.

 

 

Ngày hôm sau, người ta nghe nói ông chủ đó phải nhập viện với tình trạng gãy tay nặng.

 

 

"Tranh giành?"

 

 

Cười nhẹ một lát, Cận Bắc Ngôn từ từ cầm cái gạt tàn thuốc trên tay và cân nhắc.

 

 

Ngay sau đó, chú ấy nhanh chóng ném cái gạt tàn vào đầu Tổng giám đốc Lý.

 

 

"Tranh giành con mẹ mày, con bé vốn dĩ là của tao!"

 

 

Giọng điệu của chú ấy bình tĩnh mà kiêu ngạo, chứa đầy sự tàn nhẫn.

 

 

Trong tiếng hét hoảng loạn, nỗi sợ càng hiện hữu rõ ràng hơn.

 

 

Vẻ mặt Bùi Thành Hoán bầm dập, bị vệ sĩ kéo trở lại, cậu ta liên tục quỳ lạy và cầu xin tha thứ.

 

 

Cận Bắc Ngôn nghiêng đầu châm một điếu thuốc, đặt chân lên mặt Bùi Thành Hoán và từ từ dẫm.

 

 

"Nói, vì mục đích gì mà mày lại tiếp cận Nam Ngữ?"

 

 

Cậu ta đau đớn kêu gào liên tục, Bùi Thành Hoán đã sợ đến mức nói lắp.

 

 

"Tôi, tôi chỉ muốn, vốn dĩ chỉ muốn yêu cô ấy."

 

 

"Tôi biết chú rất yêu quý cô ấy, vì vậy, á, chỉ muốn trèo cao..."

 

 

"Nhưng cô ấy không cho tôi chút cơ hội nào... Tôi không cam lòng, chỉ muốn tặng cô ấy cho Tổng giám đốc Lý... Rồi chụp vài bức ảnh gì đó để đe dọa chú... Áaaaaa!"

 

 

Cận Bắc Ngôn ngồi xuống, nhanh chóng đút đầu t.h.u.ố.c lá đang cháy vào miệng cậu ta, nhìn về phía thư ký bên cạnh.

 

 

 

Loading...