Chạm để tắt
Chạm để tắt

Đón Cục Cưng Không Ngoan Về Nhà - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-09-06 20:12:06
Lượt xem: 3,949

Trên đường đi, Lâm Sương liên tục gọi điện cho tôi, không thể kìm nén sự hào hứng với chuyện tám nhảm.

 

"Ngữ Ngữ! Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi! Hai người đã tiến triển đến mức nào rồi?"

 

"Mình đã nhờ Bùi Thành Hoán mang áo khoác cho cậu, thấy mình rất thông minh luôn phải không? Mình đúng là trợ thủ đắc lực nhất mà!"

 

"Hôm qua cậu ấy thật sự rất dũng cảm luôn, trước mặt bao nhiêu người mà tỏ tình thẳng thừng như vậy. Cậu nghe mình đi, chú nhỏ của cậu đã từ chối rồi, thì cậu cũng nên thử chấp nhận người khác. Hơn nữa, Bùi Thành Hoán vừa có nhan sắc, vừa có vóc dáng, cậu đâu có thiệt thòi gì!"

 

"Cậu ấy đến lúc mấy giờ?"

 

"Khoảng tám giờ, mình đã gửi địa chỉ nhà cậu cho cậu ấy từ sáng sớm rồi."

 

Tôi liếc nhìn đồng hồ, bây giờ đã là mười hai giờ.

 

Cậu ấy đã đợi lâu đến thế à?

 

Từ xa, tôi đã thấy dáng người cao ráo của Bùi Thành Hoán, tôi vội cúp điện thoại rồi tiến đến.

 

"Phiền cậu quá rồi, còn để cậu đợi lâu như vậy."

 

Nhớ lại sự liều lĩnh của mình tối qua, tôi cười gượng gạo.

 

 

"Không sao đâu, tiện đường thôi mà, hơn nữa cũng là do mình đến quá sớm."

 

 

Bùi Thành Hoán vẫn luôn thấu hiểu, chỉ vài lời đã chuyển lỗi của tôi thành lỗi của cậu ấy.

 

 

Tôi không thể không nghĩ, Bùi Thành Hoán thật sự là kiểu người hoàn toàn khác với Cận Bắc Ngôn.

 

 

Có lẽ tôi nên thử chấp nhận một khởi đầu mới.

 

 

"Vậy, mình về trước nhé? Hôm khác sẽ mời cậu ăn cơm."

 

 

Bùi Thành Hoán không rời mắt khỏi tôi, ánh mắt dịu dàng như nước.

 

 

Mặt tôi nóng lên, tôi ngượng ngùng nói.

 

 

Cậu ấy đưa cho tôi chiếc áo khoác được gấp gọn gàng, thăm dò mở lời.

 

 

"Hay là hôm nay đi luôn đi? Mình đến vội quá, quên ăn sáng nên bị dạ dày hơi nhói lên rồi. Quanh khu biệt thự của cậu không có nhà hàng nào, về nhà thì chắc mình cũng không kịp ăn trưa, nên..."

 

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

Cảm giác tội lỗi trong lòng tôi lại tăng thêm vài phần, tôi không thể nói lời từ chối.

 

 

"Được, vậy mình sẽ nhờ dì chuẩn bị thêm vài món."

 

 

Nụ cười càng sâu thêm, trong mắt Bùi Thành Hoán thoáng qua sự thỏa mãn.

 

4. (2)

 

 

Tôi dẫn Bùi Thành Hoán về nhà.

 

 

Không ngờ lại chạm mặt Cận Bắc Ngôn vừa trở về.

 

 

Chú ấy rất bận, thường thì buổi trưa đều ăn ở công ty.

 

 

Hôm nay sao lại nghĩ đến việc về nhà.

 

 

Mặt Cận Bắc Ngôn hơi trầm xuống, giọng có phần lạnh lùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/don-cuc-cung-khong-ngoan-ve-nha/chuong-4.html.]

 

 

"Cậu ta là ai?"

 

 

Hiểu được cảnh báo trong ánh mắt chú ấy, tôi cảm thấy một cơn khó chịu không rõ nguyên do.

 

 

Chú ấy đã từ chối tôi rồi, dựa vào đâu mà can thiệp vào mối quan hệ của tôi với người khác?

 

 

Nghĩ như vậy, tôi nhiệt tình giới thiệu Bùi Thành Hoán, nhưng khi nhìn về phía Cận Bắc Ngôn, tôi lại không có biểu cảm gì.

 

 

"Bạn của cháu, Bùi Thành Hoán, người đứng đầu khóa chuyên ngành của bọn cháu. Cậu ấy không khỏe nên cháu đưa cậu ấy về đây nghỉ ngơi."

 

 

"Còn đây là chú của mình."

 

 

Ánh mắt Cận Bắc Ngôn dừng lại trên người tôi một chút, lịch sự nhưng xa cách, chú ấy nói:

 

 

"Trên lầu đã chuẩn bị phòng khách rồi, để quản gia đưa cậu ta lên nghỉ ngơi trước đi."

 

 

Tôi mỉm cười quyến rũ, phớt lờ vẻ mặt u ám của Cận Bắc Ngôn.

 

 

"Chú à, vào phòng cháu là được rồi."

 

 

Ngay giây tiếp theo, tay Cận Bắc Ngôn siết chặt cái ly trong tay.

 

 

"Nam Ngữ, cháu có biết mình đang nói gì không?"

 

 

Tôi giả vờ ngạc nhiên, khóe môi cười càng sâu.

 

 

"Chú à, chỗ cháu có hộp thuốc mà, chú đang nghĩ gì vậy?"

 

 

Không khí trở nên căng thẳng một cách kỳ lạ.

 

 

Bùi Thành Hoán lịch sự chào hỏi Cận Bắc Ngôn, như thể không hề cảm nhận được sự thù địch từ chú ấy.

 

 

"Chào chú, cháu đến để đưa quần áo cho Nam Ngữ."

 

 

"Quần áo?"

 

"Cô ấy để quên ở chỗ cháu tối qua."

 

 

Câu nói này nghe càng lúc càng không đúng.

 

 

Cận Bắc Ngôn cười khẩy, đôi mắt híp lại đầy nguy hiểm.

 

 

"Thẩm Nam Ngữ, cháu đi nguyên một đêm hôm qua?"

 

 

Nhận ra Cận Bắc Ngôn hiểu lầm lời của Bùi Thành Hoán, tôi không giải thích, ngược lại cố tình đáp trả.

 

 

"Liên quan gì đến chú?"

 

 

Tôi lườm chú ấy một cái, rồi kéo Bùi Thành Hoán ngồi xuống mà chẳng buồn để ý nữa.

 

Loading...