Đối tượng công lược hối hận rồi - 3

Cập nhật lúc: 2024-06-30 15:34:50
Lượt xem: 4

Vị trí hiện tại của Thời Quyện cách chỗ tôi cũng không xa.

Đây là những gì hệ thống nói với tôi.

Lúc đầu tôi không phản ứng.

Sau đó mới suy nghĩ kỹ càng, nở nụ cười tự giễu.

Đây chỉ là tự tôi đa tình.

Tuy nhiên, bởi vì ở cạnh biệt thự này có một dãy tiệm thuốc lớn nên rất nhiều loại thuốc hiếm hoặc số lượng ít đều có thể tìm thấy ở đây.

Trước kia dạ dày tôi từng có một khoảng thời gian khó chịu.

Khi đó Thời Quyện sẽ thức dậy vào giữa đêm.

Mặc áo khoác vào rồi xuống lầu ra ngoài giúp tôi mua thuốc.

Anh ta cũng thức cả đêm, ngồi trên một chiếc ghế nhỏ trong bếp để đun thuốc.

Anh ta là người như vậy.

Khi anh ta tốt với một người thì sẽ nuông chiều hết mực.

Lúc nào cũng nhớ, hi vọng.

Sợ tôi phải chịu oan ức.

Đó là vì khoảng thời gian thân mật đó.

Cho nên không thích thì biểu hiện sẽ càng rõ ràng hơn.

Hệ thống hỏi tôi có muốn đi xem một lần cuối không.

Tôi gật đầu.

Tất nhiên.

Đây là lời chia tay cuối cùng.

Đi theo hướng của hiệu thuốc, có một con đường chính.

Tôi mặc áo khoác vào và đi ra ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/doi-tuong-cong-luoc-hoi-han-roi/3.html.]

Sau khi đi bộ vài trăm mét, tôi đến ngã ba.

Bây giờ là ban đêm, tám - chín giờ.

Vào mùa đông, trời tối rất nhanh.

Bây giờ là đêm tối.

Đèn đường phía sau sáng lên, phát ra ánh sáng mờ ảo.

Tôi đang đứng bên dưới, một vài con bướm tình cờ bay qua trước mặt tôi.

Lúc đó, thật ra trong lòng tôi đã do dự.

Tôi có thật sự cảm thấy mệt mỏi với nó?

Chỉ còn ba, bốn tiếng nữa là đến mười hai giờ.

Tôi có thể tận dụng thời gian này để xem phim, nghe một bài hát mà tôi muốn nghe hoặc đi dạo trên bãi biển và nhặt một vài vỏ sò, làm những điều mà tôi muốn làm.

Đó có thể là những kỷ niệm đẹp, hiếm hoi cuối cùng mà tôi để lại trên thế giới này.

[Thường Tuyết.]

Đó là âm thanh của hệ thống.

Lần này, hệ thống không gọi tôi là ký chủ, mà gọi hẳn tên tôi.

Tôi trả lời, sau đó theo phản xạ nhìn lên.

Ánh sáng chói lóa.

Xa xa, một chiếc xe thể thao màu trắng bạc đang phóng nhanh về phía trước.

Đó là một chiếc xe đắt tiền.

Nó đi quá nhanh.

Tôi che mắt lại, những chùm sáng chói lóa khiến tôi không thể mở mắt được.

Cô có chắc không?

Có.

Bởi vì tôi vừa nhìn thấy một cô bé đeo cặp sách trên lưng, chuẩn bị băng qua đường.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...