Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đòi Nợ - Chương 7.1

Cập nhật lúc: 2024-10-10 10:29:24
Lượt xem: 6,386

7

 

Hai tháng trước, Cố Triều đã cưới đích nữ của Hộ bộ Thị lang, Lưu Tứ. Quyền lực quân đội của Cố gia ngày càng vững chắc.

 

Bề ngoài, mọi thứ vẫn êm ả, nhưng ta biết, ngày đó sắp đến rồi.

 

Kể từ khi ta mang thai, hành động của Triệu thừa tướng càng lúc càng ngang ngược.

 

Khi thai nhi được tám tháng, Triệu thừa tướng và Tuyên Uy tướng quân lấy cớ lăng tẩm hoàng gia bị ngập nước, buộc Tiêu Thành Hi phải đến Thái Miếu nhận tội trước tổ tiên vì những sai lầm của mình.

 

Trước khi đi, Tiêu Thành Hi xoa bụng ta, trong mắt hiện lên một chút ấm áp mà ta chưa từng thấy bao giờ: "A Cận, nàng tin trẫm chứ?"

 

Ta gật đầu.

 

Tố Tâm đỡ ta vào trong điện: "Nương nương đừng lo, Hoàng thượng sẽ không làm điều gì mà không nắm chắc. Hiện giờ, tiểu hoàng tử vẫn là điều quan trọng nhất."

 

Lúc chạng vạng, Triệu Hoàng hậu và Lưu thị nhân nghênh ngang bước vào Càn Thanh Cung.

 

Ta liếc nhìn Lưu thị nhân, rồi khẽ cúi mình hành lễ.

 

Hoàng hậu giả vờ nâng ta dậy, sau đó ngồi lên ghế chủ tọa.

 

"Muội muội mang thai vất vả quá, giờ cũng đã đến lúc quả chín rụng rồi."

 

Ta giả vờ không hiểu ý của nàng, ngạc nhiên nói: "Hoàng hậu nương nương, thần thiếp vẫn chưa đến ngày sinh theo dự đoán của thái y mà?"

 

"Chỉ sớm hơn nửa tháng thôi, điều đó không quan trọng. Quan trọng là hôm nay tiểu hoàng tử phải chào đời."

 

Dường như ta vừa nghe được điều gì kinh hoàng, ta ôm bụng lùi lại run rẩy. Tố Tâm và Uyển Nguyệt vội vàng đỡ lấy ta từ phía sau, không để ta ngã xuống.

 

Hoàng hậu khẽ cười: "Muội muội đừng sợ, sẽ không làm hại đến muội và tiểu hoàng tử đâu. Lưu thị nhân, mau đi xem thuốc thúc sinh đã sắc xong chưa, nhất định phải để Thư quý phi uống một bát nóng hổi."

 

Lưu thị nhân cúi đầu nhận lệnh rồi quay ra. Khi hắn trở lại, trên tay đã là một bát thuốc đen đặc bốc khói nghi ngút.

 

Ta nhìn khuôn mặt khôi ngô đến cực điểm của hắn, hỏi: "Hoàng thượng đối đãi với ngươi không tệ, tại sao ngươi lại phản bội ngài?"

 

Lưu thị nhân như bị kích động bởi một chữ nào đó, từng bước tiến sát lại ta, khuôn mặt trắng bệch đầy thù hận méo mó:

 

"Phản bội? Không phải Hoàng thượng đã phản bội ta trước sao? Rõ ràng trước đây chỉ có mình ta được đến gần ngài, chỉ mình ta có thể chạm vào ngài, dù chỉ là mặc áo cho ngài.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/doi-no/chuong-7-1.html.]

Nhưng kể từ khi ngươi vào cung, mọi thứ đều thay đổi! Ta không còn là duy nhất nữa. Ngài càng ngày càng không nhìn thấy ta, thậm chí còn để ngươi, một nữ nhân như ngươi, mang thai!"

 

Hừ, hóa ra là vì yêu sinh hận. Nghe nhiều lời đồn đại quá, hắn thực sự nghĩ mình là nhân vật trong vở kịch rồi.

 

Ta thở dài, nói với hắn: "Thực ra Hoàng thượng làm sao có thể không quan tâm đến ngươi chứ? Trước khi đi, ngài còn dặn ta nhắn với ngươi một câu, ngươi có muốn nghe trước khi ép ta uống thuốc không?"

 

Nghe nhắc đến Tiêu Thành Hi, gương mặt hắn hiện lên vẻ si mê, hắn bước tới nắm lấy tay ta.

 

"Mau nói, nói xong ta sẽ đón tiểu hoàng tử ra đời."

 

Ta kéo hắn lại gần hơn, có lẽ vì đã xác nhận ta không mang theo vũ khí, hắn không hề nghi ngờ động tác của ta.

 

Ta ghé sát vào tai hắn, khẽ nói: "Tiêu Thành Hi nói, bảo ngươi... đi c.h.ế.t đi."

 

Ngay giây tiếp theo, hắn gục ngã trước mặt ta. Ta cầm trâm, nhanh chóng đ.â.m thêm hai nhát vào cổ hắn. Máu tươi phun ra, nhuộm đỏ cả váy áo ta, thậm chí ta còn cảm nhận được hơi nóng của m.á.u b.ắ.n lên mặt và cổ.

 

Hắn ôm bụng, m.á.u từ vết thương trên cổ tuôn ra như suối, hai tay run rẩy ôm lấy cổ mình, nhưng m.á.u vẫn tràn ra từ các kẽ ngón tay. Hắn há miệng muốn nói gì đó, nhưng chỉ có thể phát ra những âm thanh khò khè.

 

Hoàng hậu lập tức hô lớn gọi cấm vệ quân, nhưng không một ai bước vào.

 

Sắc mặt nàng kinh hoàng tột độ, nhìn ta như thể vừa nhìn thấy quái vật. Nàng xoay người bỏ chạy, nhưng ngay lập tức bị Tố Tâm và Uyển Nguyệt phản ứng kịp thời đè xuống đất.

 

Ta cầm trâm lướt qua khuôn mặt diễm lệ của nàng, khẽ nói:

 

"Quên không nói với hoàng hậu, từ năm ta chín tuổi, khi dùng trâm g.i.ế.c kẻ buôn người định bán ta đi, mỗi cây trâm ta đeo đều được mài nhọn, như vậy g.i.ế.c người sẽ tiện hơn."

 

Có lẽ năm chín tuổi, ta còn mong chờ một chút yêu thương từ phụ thân. Đêm Trung Thu ấy, ta nhìn thấy phụ thân dẫn theo Trạch Tĩnh, ôm Thư Vân Oánh trong lòng đi dạo chơi.

 

Ta lén lút theo sau họ, hy vọng phụ thân sẽ phát hiện ra ta, rồi ôm lấy ta. Nhưng trên đường quá đông người, khoảng cách giữa ta và họ càng lúc càng xa. Kẻ buôn người trong lúc hỗn loạn đã bế bổng ta lên và chạy đi. Hắn luồn lách qua các ngõ nhỏ, đi rất nhanh, khiến ta sợ hãi vô cùng.

 

Trong lúc hoảng loạn, ta rút cây trâm ra, đ.â.m vào cổ hắn một nhát. Chỉ một nhát, m.á.u phun trào, và từ lúc đó, ta biết đây chính là chỗ g.i.ế.c người thuận tiện nhất.

 

Tỉnh khỏi hồi ức, trước mặt ta là khuôn mặt vặn vẹo của Triệu Dung Nhi. Nàng gào thét điên cuồng: "Ngươi dám g.i.ế.c ta? Ông ngoại ta là Triệu thừa tướng! Ta là chính thê của Hoàng thượng!"

 

Ta lạnh lùng đáp: "Chính thê? Ngươi thật không hiểu chút gì về Hoàng thượng của chúng ta. Hôm nay, đừng nói là chính thê như ngươi, ngay cả sáu trăm miệng ăn của Triệu phủ, bao gồm cả những con chó, Hoàng thượng cũng sẽ không tha đâu!"

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Nói đến đây, sắc mặt nàng bắt đầu tái nhợt, xám xịt.

 

Ta không quan tâm đến nàng nữa, bước ra khỏi điện.

 

Loading...