Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đòi Nợ - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-10-10 10:28:25
Lượt xem: 6,519

5.

 

Trạch Tĩnh không cần phải lo lắng làm thế nào để trừ khử ta nữa, cũng không phải ngày ngày phòng bị ta hãm hại bà. Bà ta được sống vui vẻ cùng con cái, thật quá sung sướng.

 

Cứ cười đi, khi còn sống thì hãy cười nhiều một chút.

 

Ta sẽ khiến bọn họ tự tay đẩy ta vào cung, trở thành lựa chọn khiến họ hối hận cả đời.

 

Nhan sắc và tài năng chính là vũ khí mạnh mẽ nhất của ta, ngày mà thánh chỉ hạ xuống, ta đã dự liệu trước rồi.

 

Lần tuyển tú này, Hoàng thượng chỉ giữ lại sáu người, phong cho mỗi người một danh phận, và ta là người có vị phân cao nhất trong số đó.

 

"Thần thiếp tham kiến Thư mỹ nhân."

 

Lúc này, phụ thân, Trạch Tĩnh, Thư Vân Oánh, Thư Thanh Hạc và tất cả hạ nhân trong phủ Vĩnh Bình Hầu đều đang quỳ trước mặt ta.

 

Trong lòng ta trỗi dậy một niềm khoái cảm mãnh liệt.

 

Kìm nén cơn giận muốn đạp nát đầu bọn họ xuống đất, ta không cho phép họ đứng dậy, từ từ bước đến trước mặt phụ thân.

 

"Phụ thân, thực ra ngày hôm ấy con còn một câu chưa nói với người."

 

Phụ thân ngẩng đầu đầy nghi hoặc, ta ghé sát vào ông, từng lời từng chữ thốt ra: "Người... sẽ... hối... hận."

 

Sắc mặt của ba người lập tức thay đổi, trông thật sống động, đây mới chính là biểu hiện của những người còn sống...

 

Chỉ có Thư Thanh Hạc vì còn quá nhỏ nên chẳng hiểu được câu chuyện của người lớn.

 

Không hiểu cũng tốt.

 

Ta mang cả Tố Tâm và Uyển Nguyệt vào cung.

 

Tố Tâm đã tra xét kỹ càng gia thế, danh phận và cung điện của sáu tú nữ được giữ lại, rồi trình lên cho ta.

 

Chúng ta có một điểm chung, đó là gia cảnh không tốt, hoặc không có người trong triều đình.

 

Triệu Hoàng hậu thị phân mỗi người vào một cung, cung Hưng Đức của ta là nơi xa nhất so với Càn Thanh Cung.

 

Dẫu vậy, Hoàng thượng vẫn đến cung Hưng Đức vào ngày đầu tiên.

 

Ngài trắng hơn Cố Triều, người quanh năm sống trong quân doanh. Mày kiếm mắt sáng, vốn là dáng vẻ khiến nữ nhân yêu thích, nhưng đôi mắt kia lại sâu thẳm như giếng cổ, không gợn chút sóng, chẳng những khó đoán mà còn mang thêm vẻ lạnh lùng, hiểm độc.

 

Ngài khoát tay ra hiệu cho người hầu lui ra ngoài. Ta quỳ dưới đất, chờ ngài nhìn thỏa thích.

 

Lâu lắm mới nghe thấy giọng nói trầm thấp từ trên cao truyền xuống: "Đứng lên đi."

 

"Là Trấn Bắc Hầu bảo trẫm chăm sóc ngươi nhiều hơn."

 

"Thần thiếp biết."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/doi-no/chuong-5.html.]

 

Hoàng đế như có vẻ thích thú, nửa cười nửa không mà nhìn ta: "Ngươi không sợ trẫm nghi ngờ hai người có tư tình sao?"

 

"Hoàng thượng là minh quân."

 

Chỉ nghe ngài "hừ" một tiếng, sau đó bảo người tâm phúc của ngài, Lưu thị nhân, đi chuẩn bị nước tắm. Lưu thị nhân là một người trắng trẻo, thanh tú vô cùng.

 

Trước khi rời đi, Hoàng thượng còn chỉ vào chiếc giường trong điện: "Ngươi ngủ dưới đất."

 

"Thần thiếp tuân mệnh."

 

Nếu lần đầu tiên ta chỉ là suy đoán, thì đến ngày hôm sau khi bái kiến Hoàng hậu, ta càng khẳng định hơn, Tiêu Thành Hi giống ta, là một loại người.

 

Triệu Hoàng hậu vô tình chạm vào mu bàn tay của Hoàng thượng, đến lúc đứng dậy, nơi Hoàng hậu chạm vào đã đỏ bừng, nhưng ngài vẫn giữ vẻ mặt vô cùng ân cần.

 

Sự khó dễ mà ta tưởng tượng từ Hoàng hậu cũng không đến, vì bà là người có quyền phân cho ta cung điện xa nhất. Trước khi rời đi, bà chỉ liếc nhìn bụng ta một cách đầy ẩn ý.

 

Bề ngoài, ta chính là tú nữ đầu tiên được Hoàng thượng "sủng hạnh".

 

Cuộc sống trong cung so với phủ Vĩnh Bình Hầu dễ chịu hơn rất nhiều.

 

Hoàng thượng mỗi ngày đều đến cung của ta, mỗi lần nhìn ta, ánh mắt ngài luôn đầy phức tạp.

 

"Cố Triều cầu xin ban hôn với đích nữ của Thượng thư bộ Hộ mà ngươi vẫn không phản ứng gì, hai ngươi thật thú vị."

 

Ta nằm trên đất nhìn lên trần nhà: "Sao so với Hoàng thượng được, rõ ràng ngài ghét thân thể của tất cả mọi người, bao gồm cả chính mình, nhưng lại phải đến gần ta."

 

Tiêu Thành Hi lập tức ngồi bật dậy, ánh mắt tràn đầy thù hận và ác độc.

 

Ngài ghét bị người khác chạm vào, ngay cả lúc tắm cũng nhắm mắt lại, để một lớp cánh hoa phủ kín mặt nước, che đi thân thể mình.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Ta cúi mình hành lễ trước ngài:

 

"Cố Triều phải trung thành với Hoàng thượng, nên sớm muộn gì hắn cũng phải cưới một tiểu thư của vị đại thần trung thành với ngài để bảo toàn tước vị và binh quyền của Cố gia. Thần thiếp không yêu Cố Triều, mà Cố Triều cũng không yêu thần thiếp, hắn yêu người mà thiên hạ ngợi ca, đích nữ của phủ Vĩnh Bình Hầu."

 

"Thần thiếp cố tình đập ngọc trước mặt hắn, vì ngay từ lúc Trấn Bắc Hầu c.h.ế.t trận, thần thiếp đã biết phụ thân sẽ đưa mình vào cung. Thần thiếp muốn Cố Triều nghĩ rằng thần thiếp vì bị từ hôn mà đau đớn đến tột cùng."

 

"Chính vì hắn từ hôn, thần thiếp mới phải vào cung. Thần thiếp muốn trở thành người mà hắn nghĩ rằng cả đời này hắn nợ nhiều nhất. Có sự trợ giúp từ Trấn Bắc Hầu, thần thiếp sẽ sống dễ dàng hơn trong hậu cung."

 

Ta nghe thấy một tiếng cười khẽ, rồi từng bước, từng bước một, ngài tiến đến gần, đỡ ta đứng dậy.

 

Khi ta thấy hắn cố gắng kìm nén không dùng khăn lau tay, ta liền táo bạo nắm lấy tay hắn.

 

"Hoàng thượng, muốn vượt qua được trở ngại này, chỉ một mình người là không đủ."

 

Tiêu Thành Hi không hề động đậy: "Ngươi nguyện làm người của trẫm, dù trẫm không yêu ngươi?"

 

"Đối với người lớn lên trong hận thù như thiếp, tình yêu là thứ có thể từ bỏ, chẳng phải sao?"

 

Hắn nói với ta: "Chúng ta thật giống nhau."

Loading...