Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐỔI HÔN - 9

Cập nhật lúc: 2024-10-14 19:29:13
Lượt xem: 2,596

07

 

Hậu quả của việc trò chuyện suốt đêm là sáng hôm sau, khi nội thị Hà công công đến gọi Mộ Dung Lãng dậy lâm triều, ta cũng ngáp dài, khoác áo đứng dậy.

 

Nhìn nhau một lát, trên mặt cả hai chúng ta đều hiện rõ sự mệt mỏi không nói nên lời.

 

Nhưng ta vẫn phải đến thỉnh an Thái hậu, tất nhiên không thể chậm trễ, sau khi trang điểm, ta lên kiệu đi đến tẩm cung của Thái hậu.

 

Thái hậu tin theo Đạo gia, từ lâu đã không hỏi đến việc trong cung, gặp ta cũng chỉ dặn dò vài câu về việc chăm sóc Hoàng thượng, đến khi tiễn ta về còn nói rất thích nét chữ của ta, muốn ta viết tặng bà một bức thư pháp.

 

Lời nói hàm ý là bà đã thừa nhận ta với tư cách Thục phi.

 

Ta yên tâm hơn, về đến cung liền ngủ một giấc, lần này chỉ ngủ một canh giờ.

 

Khi tỉnh dậy, ta nghe Vân Thư báo rằng công chúa Vĩnh Ninh đã gửi một ít lễ vật chúc mừng đến.

 

Ta nghe xong, thoáng sững sờ.

 

Ta và Vĩnh Ninh đã cắt đứt quan hệ từ lâu. Khi Hoàng đế lên ngôi, nàng đã ra khỏi cung, lập phủ công chúa. Vì vậy, dù ta nhập cung, cũng không có dịp gặp lại nàng.

 

Ta bảo người nhận lễ vật và viết một bức thư cảm ơn, đồng thời mời nàng nếu có thời gian thì đến cung của ta chơi.

 

Bốn, năm ngày sau, Vĩnh Ninh mới hồi âm.

 

【Cung cấm với ta như lồng giam, cũng là nơi đau lòng. Việc của nhà họ Lâm càng khiến ta lạnh lòng. Nếu không cần thiết, ta không muốn đến đó nữa. Mong muội bảo trọng.】

 

Nhận được thư, ta lặng người hồi lâu. Tiên đế và mẫu thân của Vĩnh Ninh, tức Nguyên Ý Quý phi, tình thâm ý trọng. Khi Tiên đế băng hà, Ý Quý phi cũng tự vẫn bằng một tấm lụa trắng.

 

Hoàng đế hiện tại vì cảm kích mối tình sâu nặng của họ mà truy phong Ý Quý phi làm Ý Nhân Hoàng hậu.

 

Nhưng nhà ngoại của Ý Quý phi, tức nhà họ Lâm, lại nhân cơ hội này mà tiến cử con gái vào hậu cung của tân đế.

 

Ta không rõ Mộ Dung Lãng nghĩ gì về việc này, chỉ biết hắn không phong nữ nhi của nhà họ Lâm làm hoàng hậu, mà chỉ phong làm Quý phi.

 

Vĩnh Ninh sau chuyện này có lẽ đã nhìn thấu nhà ngoại của mình.

 

Nhưng điều này lại làm ta nhận ra một điều, Nhạc Hàm Ngọc chắc chắn không phải là người sẽ “uất ức mà chết”. Kiếp trước cái c.h.ế.t của nàng nhất định có liên quan đến Lâm Quý phi.

 

Mặc dù giờ đây Mộ Dung Lãng đối xử với ta rất khác so với kiếp trước, nhưng điều đó không có nghĩa rằng những chuyện liên quan đến Lâm Quý phi sẽ không xảy ra.

 

Ta không phải kẻ ngồi chờ chết, ngay lập tức ra lệnh cho Vân Thư cài người vào Dực Khôn cung để theo dõi động tĩnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/doi-hon/9.html.]

 

Ngoài ra, ta cũng yêu cầu cẩn thận đề phòng trong cung của mình, để ngăn kẻ có mưu đồ xấu xâm nhập.

 

“Chúng ta không như nhà họ Lâm. Người không phạm ta, ta không phạm người.” Ta dặn dò.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
🍊 Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Khi nhập cung, ta chỉ nghĩ muốn bảo toàn bản thân, nếu có cơ hội, cũng mong được như các văn nhân sĩ tử, làm chút việc phúc lợi cho dân chúng, cho nữ nhi.

 

Thoáng chốc đã đến tháng Mười, ta và Vĩnh Ninh trở thành bút hữu, cứ mười ngày lại viết thư trao đổi tâm tình.

 

Mộ Dung Lãng thi thoảng lại đến thăm ta, ngoài cung của ta, hắn không đặt chân đến tẩm cung của bất kỳ phi tần nào khác, khiến ánh mắt của họ nhìn ta đầy u oán. Lâm Quý phi cũng nhiều lần dùng lời lẽ châm chọc.

 

Ta đã sắp xếp người trong cung của Lâm Quý phi, nên không lo nàng giở trò gì. Chỉ là Dực Khôn cung vẫn chưa có động tĩnh gì, nhưng ta lại nhận được thư của Nhạc Hàm Ngọc.

 

Lúc nhận thư, ta tưởng rằng dấu niêm phong sẽ có dấu hiệu bị mở, nhưng không hề có.

 

Ta cẩn thận mở thư ra, đập vào mắt là nét chữ hành thảo bay bổng của nàng.

 

Trong thư chỉ kể vài chuyện thú vị gần đây trong dân gian, và tình hình gần đây của Bá phủ cũng như cha ta.

 

Ta đọc xong, chẳng biết từ khi nào mà nụ cười đã nở trên môi. Sau đó, ta xé bức thư ra, từ lớp lót bên trong, lấy ra một tờ giấy cực mỏng và trắng trơn.

 

Khi bôi thuốc đặc chế lên, chữ bên trong mới dần hiện ra.

 

Đây mới là thư thật sự nàng gửi cho ta.

 

【Khai bút bình an.】

 

【Việc Ngô Đại Chí c.h.ế.t vì thương tích nặng, hẳn tỷ đã biết rồi.】

 

【Dạo trước, ta có dùng chút mưu kế, để Kinh Triệu Doãn đến lục soát Từ phủ, quả nhiên đã tìm thấy tín vật của Trần Nhị cô nương. Dù không biết tỷ làm sao biết được bí mật này, nhưng ta cũng không phụ sự nhờ cậy của tỷ.】

 

【Việc tung tin đồn cũng hoàn thành thuận lợi, chỉ là có chút ngoài ý muốn, đó là ta không ngờ Ngô thị lại quá lo sợ, muốn trốn chạy trong đêm. Đám binh lính canh giữ của Kinh Triệu Doãn cũng lơ là, để bà ta chạy ra khỏi phủ mới phát hiện ra điều bất thường.】

 

【May mắn là ta đã làm chút trò với xe ngựa của bà ta, chỉ đi được một dặm thì không thể đi tiếp. Lúc đó, binh lính của kinh triệu doãn đã đuổi đến, Ngô thị vì quá hoảng sợ, liền nhảy xuống xe, kết quả gãy chân, ngã xuống đất không dậy nổi.】

 

【Chỉ huy Chu Bộ Đầu tức giận đến bật cười, liền đưa bà ta về mời đại phu đến chữa trị. Đại phu nói rằng xương chân trái đã gãy, phải nằm liệt giường ít nhất một trăm ngày.】

 

【Ta có hỏi Chu Bộ Đầu, ông ta nói vì đây là chuyện cũ từ mười lăm năm trước, nên phải tốn chút công sức để điều tra, có lẽ cần thêm một đến hai tháng nữa.】

 

【Tính ra, tỷ đã nhập cung hơn một tháng rồi. Tỷ gần đây thế nào?】

 

Đọc xong thư, ta mới thực sự yên lòng.

Loading...