Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐỔI HÔN - 2

Cập nhật lúc: 2024-10-14 12:26:27
Lượt xem: 3,437

Nghe vậy, ta chỉ cười lạnh trong lòng. Ở kiếp trước, chẳng phải bà đã làm như vậy sao!

 

Cha ta luôn coi trọng chữ tín, không muốn phá bỏ hôn ước, thêm vào đó, đích mẫu vốn chẳng ưa ta, là một thứ nữ nên bà cũng lười biếng tìm mối hôn sự cho ta. Có sẵn hôn ước như vậy, bà đương nhiên vui vẻ để ta hy sinh vì danh tiếng của Bá phủ.

 

Kiếp này, không hiểu sao bà lại muốn đổi hôn ước trở lại.

 

Tiếc thay, đích mẫu không biết rõ tình hình. Chủ nhà họ Từ - Từ Ấn, đã qua đời từ sớm, nay chủ mẫu là kế thất, xuất thân từ gia đình nghèo hèn, tầm nhìn hạn hẹp, lại quen thói bắt nạt người.

 

Có một chủ mẫu như vậy, Từ gia không chỉ suy tàn mà bên trong còn sớm đã mục ruỗng.

 

Chủ mẫu ấy tham vọng quyền thế của Lăng Dương Bá phủ, nên mới đến cầu hôn cho con trai riêng của mình, nhưng chàng công tử nhà họ Từ hoàn toàn không hề muốn cuộc hôn nhân này.

 

Ta vẫn còn nhớ rõ, vào ngày đại hôn kiếp trước, hắn không đến vén khăn voan của ta, mà chỉ ngồi bên cạnh, bình thản nói: "Ta chuyên tâm vào con đường quan lộ, vốn không có ý định lấy vợ. Nhưng sự đã đến nước này, ta sẽ đối xử với cô nương theo lễ nghĩa của một người vợ. Tuy nhiên, nếu sau này cô nương muốn rời đi, ta tuyệt đối không ngăn cản."

 

Còn ta, sau một hồi suy nghĩ, mới đáp: "Ta cũng vốn không muốn lấy chồng, chỉ là không dám trái ý phụ mẫu. Nếu phu quân cũng nghĩ như vậy, thì theo thời gian, đây có thể là một kế sách tốt."

 

Sau đó, giữa ta và hắn, nước sông không phạm nước giếng. Từ lang chuyên tâm vào học vấn, năm sau thi đỗ trạng nguyên, được thánh thượng đích thân triệu kiến.

 

Còn ta, ở trong nội trạch lại chịu cảnh khổ sở vô cùng. Đại phu nhân thấy con trai riêng đã có danh tiếng, lại thèm muốn sính lễ của ta, bèn đón cháu gái đến, ý định nâng nàng làm quý thiếp.

 

Chỉ là không quyến rũ được Từ lang, họ lại bày mưu khác. Nhân lúc Từ lang nhận lệnh đi về phương nam, họ ra tay trên con đường ta thường đi qua để đến thư quán, hòng chuốc mê dược và làm nhục ta, nhằm buộc Từ lang bỏ vợ.

 

"Luật pháp triều ta quy định, sau khi kết hôn nếu người vợ thất tiết, sẽ bị chồng bỏ, sính lễ phải trả lại nhà chồng, còn của hồi môn không được mang về."

 

Nếu ta không đoán sai, bọn họ thậm chí đã chuẩn bị sẵn "chứng cứ" vu khống ta tư tình.

 

Nhưng lúc bị bắt, ta vẫn còn tỉnh táo, liền cố gắng vùng vẫy. Trong khoảnh khắc, kẻ xấu không thể ra tay, tức giận liền cầm vật bên cạnh đập thẳng vào đầu ta.

 

Ta chỉ cảm thấy một cơn đau dữ dội ập tới, tai ù lên, dường như có chất lỏng gì đó đang chảy xuống từ trán.

 

Ký ức cuối cùng của ta là nhìn thấy kẻ đó hốt hoảng nhìn ta, rồi lại nhìn thứ trong tay mình – đó là một viên đá sắc nhọn, mặt nhọn đã thấm đầy máu.

 

Sau đó, mắt ta tối sầm lại, hoàn toàn mất đi ý thức."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/doi-hon/2.html.]

 

Nhớ lại những trải nghiệm của kiếp trước, ta hít sâu một hơi rồi thở ra, cố gắng trấn tĩnh cảm xúc đang dâng trào.

 

Mối thù với nhà họ Từ, ta đã ghi nhớ.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
🍊 Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

"Tiểu thư?" Thu Vũ lại hỏi, "Rốt cuộc người nghĩ gì vậy?"

 

Ta trấn tĩnh lại, đưa ra quyết định: "Thu Vũ, Vân Thư, các ngươi giúp ta làm một việc."

 

***

 

Ngày hôm sau, quả nhiên trong cung truyền tới thánh chỉ, muốn con gái có tuổi thích hợp của nhà họ Nhạc phủ Lăng Dương Bá nhập cung.

 

Hiện nay nhà họ Nhạc chỉ còn ba cô con gái đã lớn. Đại tỷ đã xuất giá; ta vừa tròn mười tám, vốn dĩ năm nay cũng sắp được gả đi; còn lại là Nhạc Hàm Ngọc, năm ngoái vừa làm lễ trưởng thành, nhưng theo phong tục triều ta, nữ tử thường quá tuổi hai mươi mới xuất giá, vì vậy đích mẫu vốn định giữ nàng thêm hai năm rồi mới cho xuất giá.

 

Đích mẫu liền thay ta nhận thánh chỉ, sau đó bình thản báo tin này cho ta.

 

"Hàm Ngọc đã có hôn ước, mà con cũng chưa hứa hôn với ai, vậy con hãy nhập cung đi."

 

Nghe vậy, ta ngẩng đầu lên, chân thành nói: "Nữ nhi không muốn nhập cung, chẳng thà nhường cho muội muội."

 

Đích mẫu nghe xong bỗng ngớ ra, rồi nói: "Con nghĩ việc nhập cung có thể nói nhường là nhường sao?"

 

Ta đáp: "Nhưng con nghĩ, nhà họ Từ không xứng với muội muội. Chủ mẫu của nhà ấy tham lam, xảo quyệt, e sẽ đối xử tệ bạc với muội ấy."

 

Đích mẫu không ngờ ta lại nói vậy, sau khi ngẩn người một lúc thì thở dài: "Chuyện này ta đã có quyết định khác. Mấy năm qua, ta đối với con không tốt, nhưng tình cảm tỷ muội giữa con và Hàm Ngọc lại rất sâu nặng. Con luôn một lòng nghĩ cho muội muội, ta cũng cảm kích con."

 

Đích mẫu suy nghĩ một lát rồi vẫn quyết định nói thẳng với ta: "Lúc nãy, nội thị bên cạnh Hoàng thượng là Hạ công công đến truyền khẩu dụ. Con hẳn cũng biết người này. Ông ta nói rằng Hoàng thượng giờ đã ngoài hai mươi, đang ở độ tuổi tràn đầy sức sống, lại thường có mâu thuẫn với quý phi, nên muốn tìm một cô gái có thể nói chuyện cùng ngài."

 

Nghe rõ tuổi tác và câu nói kia, ta không khỏi lạnh cả sống lưng.

 

Nói cách khác, ban đầu Hoàng thượng muốn chọn ta nhập cung?

 

Loading...